Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 11 to 20 of 37

Thread: Người Trung Quốc Xấu Xí

  1. #11
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Tại sao không thể mưu lợi được ?



    Ông Tôn Quang Hán cho rằng " quan niệm cũ " và cái " hũ tương " tên tuy khác nhau mà thật ra giống nhau. Nhưng tôi nghĩ hai cái này tựa hồ chỉ có một phần giống nhau. Trong quan niệm cũ cũng có cái tốt, những hành động của nó cũng có những cái rất xán lạn. Chỉ có cái quan niệm đầy gịi bọ của cái hũ tương, cho dù nó có mới hay cũ, cũng chỉ là rất sa đọa, độc ác.

    Trong quan niệm cũ c̣n đến ngày nay, người ta coi khinh việc buôn bán, cho rằng buôn bán một cách chính đáng để kiếm tiền cũng là mất thể diện. Nó không phải không dính dáng đến chuyện làm cho văn hóa đă đi vào một bước ngoặt. V́ cái văn hóa chúng ta vốn là quang minh chính đạo, nhưng bị cái chính thể phong kiến lâu dài và các học phái Nho gia hợp lực xô đẩy cho rơi vào trong cái hũ tương kia. Ban đầu c̣n kêu khóc, nhưng sau thành gịi bọ rồi th́ cũng chẳng kêu được nữa, ngay cả những tiếng rên rỉ rồi cũng thành yên lặng.

    Học thuyết của ông Mạnh Kha (Mạnh Tử) dạy rằng : " Nói đến lợi mà làm ǵ, chỉ có nhân nghĩa mà thôi ! " (Hà tất viết lợi, duy hữu nhân nghĩa nhi dĩ). Cái ông tổ sư không nói đến lợi này, v́ ngàn vạn con gịi trong hũ tương mà làm ra cái mặt nạ nhân nghĩa, rơ ràng đă bị bệnh tim la nặng; mặt mũi đă lở loét, nhưng một khi đeo mặt nạ lên lại hét : " Tất cả mọi người hăy xem đây, mặt ta đẹp đấy chứ ?! "

    Ngoài mặt có vẻ trấn tĩnh nhưng trạng thái tâm lư bên trong không yên ổn, các nhà Nho đối với thương nhân đầy khinh thị, đố kỵ và tức giận. Hễ nói đến thương nhân th́ họ lại gọi là " gian thương ".

    Dĩ nhiên gian thương th́ cũng rất nhiều, mà trong giới viên chức nhà nước cái loại sâu mọt đó cũng chả thiếu, nhưng chưa bao giờ nghe ai gọi bọn đó là " gian quan " cả, nhiều lắm cũng chỉ có chữ " tang quan " (quan tham nhũng), một từ mà ta nghe thấy nhiều vô cùng tận.

    Nhưng những người buôn bán đàng hoàng, hợp pháp kiếm được ít tiền, ăn ở tương đối khá một tí tức th́ có ngay những kẻ nóng mặt căm thù. C̣n " ba năm làm tri phủ trong sạch, có được 10 vạn quan tiền " (Tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân) th́ cái cao quư khốn nạn đó lại có thể chấp nhận được, và mọi người đều giơ ngón tay cái lên bảo : " Giỏi thật ! "

    Một sinh viên lớp đêm của Học viện Văn hóa Trung Quốc kể với tôi về giáo viên của anh ta là ông Phó Tông Mậu. Ông này giảng bài được học sinh rất ưa thích, không chỉ v́ ông nói hay mà c̣n sâu sắc nữa.

    Hôm đó để chấm dứt một học kỳ, ông đă đánh phủ đầu cái loại học thuyết của Nho gia thích lải nhải " chỉ v́ nghĩa mà không v́ lợi " (Chính kỳ nghị bất mưu kỳ lợi). Ông khuyến khích sinh viên cứ dùng những phương thức hợp pháp và chính đáng mà kiếm tiền. Ông bảo " Mưu lợi " không phải là một điều sỉ nhục, bàn về lợi lộc, tiền bạc không phải là một điều sỉ nhục, trái lại c̣n là một điều vinh quang.

    Cái kiểu nhà Nho, mồm không nói đến lợi, đến tiền nhưng ḷng dạ lại đầy ứ những quan niệm què quặt về lợi tiền, nếu không sửa đổi lại th́ xă hội, cuộc sống không thể nào vươn lên được.

    Người sinh viên khi thuật lại chuyện này giọng c̣n đầy tôn kính ông Phó Tông Mậu, mà tôi lúc nghe kể chuyện cũng vậy.

    Cái dục vọng tiềm tàng trong ḷng người Trung Quốc cần phải xóa bỏ kia không phải một sớm một chiều có thể tiêu tan được. Có câu rằng : " Không có ǵ buồn bằng không biết xấu hổ ". Than ôi ! V́ không biết xấu hổ nên cái ḷng ích kỷ vẫn muôn đời.

    C̣n có một loại hiện tượng, mà không biết độc giả có chú ư không, là người Trung Quốc hay nói nhân nghĩa, đạo đức ở cửa mồm. Miệng lưỡi th́ không ai bằng, thông minh tài trí, khả năng phán đoán tưởng chừng nhất thiên hạ. Nhưng vấn đề là trong muôn vạn người chẳng gặp được ở ḷng ai có chất chứa những thứ đó. Chỉ cần trong muôn người có một th́ tất cả những thứ mơ hồ vớ vẩn kia mới trở thành sự thật, và làm cho cuộc đời lên hương được.

    Trích từ tập " Đập tan hũ tương "

  2. #12
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Giữ ḿnh là thượng sách



    Có ông thánh nói : " Biết mà không làm, không phải biết thật " (Tri nhi bất hành, bất vi chân tri). Biết và làm đều quan trọng, không kết hợp được hai cái đó với nhau th́ không phải thật là biết. Hiểu được đoàn kết là sức mạnh, nhưng trong hành đôïng lại không chịu đoàn kết th́ cũng chưa thể cho là hiểu được.

    Căn bệnh này không hẳn do bản tính của người Trung Quốc, mà v́ mọi người ăn phải bả của bọn Nho gia học phái, rồi không tiêu hóa được. Thật ra Khổng Tử trên nguyên tắc đề xướng Chủ nghĩa cá nhân hơn là Chủ nghĩa tập đoàn. Khổng Tử thường lải nhải dậy dỗ các môn đệ, những " ông thánh bậc hai ", về cái gọi là " giáo dục đại chúng ". Thật ra cái giáo dục mà ông ta nói cũng chẳng khác nào số những hạt trân châu trong các vỏ trai. Phần lớn những điều dậy bảo của ông chỉ nhắm vào giáo dục cá nhân, khuyến khích chủ nghĩa cá nhân là chính.

    Lư tưởng của nhà Nho cơ bản gồm hai điều :

    Một là làm sao cho đám dân thường cúi mặt, cúp đuôi, không dám ngó ngàng ǵ đến chuyện chính trị, chuyện quốc gia đại sự, chỉ c̣n biết lo cho gia đ́nh, tài sản riêng, như câu " Người khôn giữ ḿnh " (Minh triết bảo thân), hoặc " Thức thời mới là người tài giỏi " (Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt). Đây là một cách làm cho sức đề kháng của một con người trên phương diện xă hội càng ngày càng yếu đi.

    Lư tưởng thứ hai là cầu xin kẻ nắm quyền nương tay đối với dân lành vô tội, lúc đạp lên đầu họ th́ đạp nhè nhẹ một tí.
    Nên có chữ : " Hành nhân chính ", nghĩa là thi hành chính sách nhân đạo.

    Khổng Tử có một đoạn văn nói cách tránh tai họa rất cao siêu như thế này :

    " Nước bị nguy th́ không nên vào, nước bị loạn th́ không nên ở. Lúc thiên hạ có đạo lư th́ ta xuất đầu lộ diện, lúc không có th́ ta ở ẩn. Nước có đạo lư mà nghèo hèn là nhục. Nước vô đạo mà phú quư cũng là nhục " (Nguy bang bất nhập, loạn bang bất cư, thiên hạ hữu đạo, tắc kiến. Vô đạo, tắc ẩn. Bang hữu đạo, bần thả tiện, sỉ dă. Bang vô đạo, hàn thả quư yên, sỉ dă).

    Những điều dạy bảo này của thánh nhân thật là thông minh, rành mạch : Con người sống phải theo chiều gió, như ḥn bi trơn. Chờ cho người khác b́nh thiên hạ xong rồi th́ ta nhảy ra kiếm một chức quan. Lúc dầu sôi lửa bỏng th́ ta ở nhà đánh giày cho thật trơn, và gửi vợ con đến những nơi an toàn nhất.

    Đại khái để làm một nhà Nho chính thống - có thể làm hội trưởng Hội Khổng Mạnh được - là kiểu như vậy. Nghĩa là t́m cái thế lợi nhất để thích ứng, để cho bản thân được an toàn, " tấm thân ngh́n vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ " (Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường). Những phần tử trí thức cho rằng không bao giờ nên đến gần một nơi mà một viên ngói có thể rơi vào đầu.

    Đối với những thối nát chính trị, những đau khổ của dân lành, ḿnh chẳng dính vào làm ǵ cho mệt thân, có nh́n thấy cũng cứ tai ngơ mắt lấp cho xong. V́ nh́n thấy thường khó tránh khỏi tức giận, tức giận thường khó tránh khỏi nói toáng lên, nói toáng lên thường khó tránh khỏi bị tai vạ.

    Than ôi ! Trong toàn bộ giáo huấn của nhà Nho hầu như không có ǵ khuyến khích con người suy nghĩ hay ho, rất ít nói đến quyền lợi, nghĩa vụ, rất ít khích lệ cạnh tranh, mà chỉ muốn học tṛ ḿnh, rồi lại học tṛ của học tṛ ḿnh an phận với hiện trạng mà ung dung tự đắc. Cái ǵ cũng có thể làm, miễn là nó không đem đến cho ḿnh cái ǵ nguy hiểm cả.

    Tại sao Khổng Tử ít khen ai ngoài Nhan Hồi - cái anh chàng học tṛ nghèo rớt mùng tơi đó ? Ông hết sức tán dương sự chịu đựng nghèo khổ của anh học tṛ này mà không hề t́m hiểu trách nhiệm của cái xă hội đă làm cho " ông thánh bậc nh́ " này thành nghèo khổ đến như thế. Lại không hề nghĩ làm thế nào để cải tổ cái quần thể xă hội đó, mà chỉ dương đôi mắt mù quáng dạy đời rằng : " Nghèo cũng hạnh phúc được ! ".

    Nếu mỗi người Trung Quốc đều hạnh phúc kiểu đó, quốc gia dân tộc chắc chắn phải quay về thời kỳ đồ đá mà thôi !

    Trích từ tập " Đập tan hũ tương ".

  3. #13
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Loài động vật không biết cười



    Vài năm trước có người bảo diễn viên ca múa dân tộc mặt chẳng bao giờ cười, ông bầu hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cười đáp : - Cái màn đó gọi là " Cung nữ oán ", cung nữ đương nhiên mặt mày phải sầu khổ chứ ! Nhưng sau đó diễn đến màn " Vui gặp gỡ ", " Sống lâu muôn tuổi " mặt mày các nàng vẫn ủ dột như cũ, không hiểu ông bầu kia sẽ nói thế nào ?

    Trước kia tôi cũng từng nghĩ rằng có lẽ cái giống da vàng sinh ra không biết cười, hoặc không thích cười. Nhưng đến Nhật Bản rồi tôi mới thấy họ cũng da vàng mà lại biết cười một cách hoan hỷ. Ngoài cô lái xe cười, các cô gái điều khiển cái thang máy đơn điệu và giống cái quan tài kia cũng biết cười; bởi vậy tôi mới giật ḿnh. Thế là tôi lại đi t́m cái nguyên nhân làm cho mặt người Trung Quốc không cười được đó.

    Có thể 100 năm nay chiến tranh liên miên, khóc đă quá nhiều, giống định luật chọn lọc tự nhiên của các nhà sinh vật học, người Trung Quốc chỉ biết học khóc mà dần quên mất cười để đối phó với thời cuộc đói khó. Bộ mặt thiếu cười của người Trung Quốc là một đe dọa cho sự nghiệp du lịch. Cái ảnh hưởng xấu nhất của nó là thái độ của người Trung Quốc đối với người lạ. Tôi đă từng đi khắp các tỉnh Trung Quốc và thấy rằng, ngoài Bắc Kinh, không có nơi nào không có hiện tượng " bắt nạt người lạ ".

    Con người là một loại động vật biết cười. Nhưng những cô y tá, những cô bán vé xe người Trung Quốc lại là một ngoại lệ. Về việc này hơn 10 năm nay mọi người đều than văn nhưng cái bộ phận quản lư xe buưt và nhà thương quá bận về việc ăn tiền để có thể chú ư đến nó. Cứ xem t́nh h́nh này, trừ phi vứt tiền vào mặt họ, th́ ngay cả ông trời cũng chẳng có thể cậy mồm họ ra cho họ cười được.

    Thực ra gương mặt những cô bán hàng bây giờ hầu như cũng có khá lên đôi chút. Ngay lúc anh bước vào cửa hàng, giống như con mèo thấy con chuột vào ổ của ḿnh, đôi mắt nhỏ của các cô nh́n về phía anh chứa đầy những ḍ xét như đối với một địch thủ. Các cô bắt đầu bằng việc đánh giá áo quần của anh, và nói một câu ǵ đó kiểu : " Ấy, cái này đắt lắm đấy ! " Nếu anh hỏi : " C̣n thứ ǵ tốt hơn nữa không ? " th́ sẽ được trả lời : " C̣n đắt hơn nữa đấy ! ".

    Tôi có một người bạn, thời c̣n học Đại học Ngoại ngữ, đến một cửa tiệm bán hàng ủy thác nằm trước mặt Trung Sơn Đường ở Đài Bắc. Anh lấy ra một cái áo len giá tiền tương đối đắt, 500 đồng để ngắm nghía. Người chủ tiệm sau khi nh́n kỹ huy hiệu trường học ở cổ áo anh đă nói không do dự : " Lúc nào cậu tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ xong, thành thông dịch viên lương mỗi tháng ít nhất là 500 đồng cái đă. Bây giờ cậu phải tiết kiệm chứ ! " Kết quả đă hoàn toàn ngoài dự đoán của ông ta, v́ người bạn tôi đă mua cái áo đó.

    Không có ǵ khổ tâm cho khách hơn cái việc sau khi vào xem một vài mẫu hàng trong tiệm rồi cáo từ đi ra không mua ǵ. Lúc đó từ chủ tiệm cho đến người bán hàng, nếu không lườm nguưt th́ cũng th́ thầm chửi rủa như vừa gặp trộm cướp, thái độ đều lộ rơ bên ngoài không hề giấu diếm.

    Thế mà có người bảo : " Có can hệ ǵ đâu ! Bọn họ thấy người nước ngoài vào tiệm vẫn tươi cười đấy chứ ! ". Nhưng ai cũng nhận thấy rằng sau khi du lịch phát triển, người nước ngoài vào nhiều, một vài du khách ngoại quốc nghèo cũng bắt đầu xuất hiện, lúc ấy cái thói cũ kia lại trỗi dậy. Và cách đối xử rồi cũng chẳng có ǵ khác biệt giữa người nước ngoài và người bản xứ.

    " Ngồi tắc-xi có máy tính tiền ở Đài Loan không cần cho buốc-boa ! ", nếu có điều ǵ đáng quảng cáo rùm beng để kiếm khách du lịch th́ đây là một.

    V́ vấn đề cổ động cho chuyện đừng có hai giá khác nhau vẫn là một chuyện không triển khai nổi. Phàm hễ mua đồ ǵ ở Đài Bắc, mọi người ai cũng có chung một nỗi lo sợ gặp phải giá cả trên trời dưới đất. Lúc trả tiền thực ra ḿnh có bị lừa hay không ? Cái đó thật chỉ biết trông cậy vào may rủi.

    Cho nên trước kia tôi có phát minh một định luật thế này : Để khỏi bị hớ, lúc có ư định mua tôi bắt đầu bằng cách trả một cái giá cơ bản thật thấp, mà tôi nghĩ với giá đó họ không thể nào chịu bán. Nhưng kết quả lại vẫn không như tôi mong đợi.

    Hôm trước tôi đi t́m mua một va-li da, thấy một cái đề giá 300 đồng, tôi cho rằng nó chỉ đáng 150 là cùng, chỉ có điều cái h́nh dạng của nó tôi không thích lắm nên chỉ trả cho có lệ là 70 đồng. Cứ tưởng nghe cái giá ấy, người bán hàng phải đi tự tử chứ làm sao bán được, không ngờ anh ta hối hả bảo : " Được rồi, ông lấy đi ! ".

    Ôi thôi ! không biết làm sao mà nói cho được về cái thiện ư và ḷng thành khẩn của người Trung Quốc đối với những khách lạ. Con đường du lịch đâu phải chỉ để du lịch mà c̣n là con đường để học làm người nữa.

    Trích từ tập " Con lợn đẹp "

  4. #14
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Nước có lễ nghĩa



    Tŕnh độ giáo dục của một cá nhân cùng phẩm chất của cả dân tộc hoàn toàn thể hiện ra qua những tiếp xúc giao tế bề mặt của xă hội. Các vị chắc nhớ tác phẩm tên là " Kính hoa duyên " (Truyện hoa trong gương). Đường Ngao đến " Nước quân tử ", định nghĩa nước lễ nghĩa nào là " thánh nhân truyền lại ", " dùng lễ nhạc để giáo hóa ", v.v... Kỳ thực chẳng qua ông chỉ căn cứ trên cái việc trẻ con và người già có bị lừa khi đi mua bán hay không. " Nước quân tử " là nơi họ không bị lừa, và mỗi lần gặp một nước như vậy ông lại quỳ xuống vái.

    Ở Mỹ, chuyện người già và trẻ con không bị lừa gần như là một chuyện đương nhiên. V́ không những giá tiền đều được quy định mà thái độ phục vụ cũng không có chỗ chê. Lúc chúng tôi ở Las Vegas vợ tôi có đến một cửa hiệu nhỏ t́m mua một cái áo khách [một loại áo cánh dầy và dài - jacket]. Trong tiệm có một cái đề giá là 12 đô. Tiền đă trả xong, chỉ c̣n chờ gói hàng, lúc ấy vợ tôi mới chợt thấy dưới cánh tay áo bên phải h́nh như có một vết đen bé bằng hạt gạo, liền nói : " Ái dà, cái ǵ thế này ? "

    Bà già bán hàng cầm lên xem rất kỹ, và nói như xin lỗi : " Thực ra vết bẩn này có thể giặt sạch, nhưng cũng có thể không. Nếu bà vẫn đồng ư mua, tôi đi hỏi chủ tiệm xem có thể bớt được ít tiền không ? " Nói xong lật đật lên lầu, rồi lại lật đật chạy xuống bảo có thể bớt cho vợ tôi 2 đôla. Nghe vợ tôi kể lại chuyện này tôi hơi choáng váng.

    Vốn bị người bán hàng ngược đăi đă thành thói quen, bây giờ như bỗng có một ngọn gió xuân đến làm rơi mưa xuống, tôi thật t́nh chỉ muốn đến mà hôn vào mồm bà bán hàng ấy một cái.

    Nếu chuyện này mà xảy ra ở Đài Bắc hay Hồng Kông, có lẽ nó sẽ là một tiết mục đấu súng giữa cảnh sát và ăn cướp. Nhất định sẽ ầm ĩ lên như kiểu này : nếu bà khách chết tiệt kia dám cả gan bới lông t́m vết, người bán hàng tất phải phùng mang trợn má sấn sổ ngay :

    " Cái ǵ ? Nói thế nào ? Đen à ? Buồn cười thật ! Bộ người ta không có mắt hay sao ? Dù có đen nữa đi mà ở dưới nách th́ có hề hấn ǵ. Chẳng lẽ lúc nào cũng cứ dơ nách lên cho người ta xem à ?

    Muốn bới móc th́ cứ nói thẳng ra. Người mua cũng c̣n khối kẻ thật thà chán ! Bây giờ đă ngả giá rồi c̣n định trả hàng lại đấy chắc ? Giảm giá à ? Giời mà hiểu được ! Lần sau có đi mua hàng th́ cứ phải đếm trước hầu bao đi cái đă. Tiền không có mà cứ làm bộ như ta đây giầu lắm ! Cái ǵ ? C̣n không đúng ấy à ?

    Người ta là con người của một nước lễ nghĩa, văn hóa truyền thống 5.000 năm, đối với khách như đối với kẻ về nhà, chẳng lẽ không thấy được điều ấy hay sao mà c̣n lậu bà lậu bậu như kiểu bị người ta lừa ḿnh đấy !

    Cửa hàng của người ta to thế này mà cứ trông mong vào mấy đồng xu của các người th́ có mà chết đói ! Mấy cái đồ ngoại quốc nhà quê, văn hóa nông choẹt. Chẳng bơ công cho người ta đi kêu cảnh sát.

    Cứ nói huỵch toẹt ra ! Mua không nổi chứ ǵ ? Thôi ! Quên đi ! Đưa đây ! ".

    Las Vegas là một thành phố cờ bạc ; 99% người đến đấy là du khách và 99% trong số này có lẽ chỉ đến đây thăm một hai lần trong đời họ. Nếu những kẻ bán hàng ở đây muốn lừa khách th́ họ hoàn toàn chẳng phải lo ngại ǵ đến hậu quả của nó cả.

    Thế mà họ vẫn cứ chẳng khác ǵ như những nơi khác trên đất Mỹ, rất thân thiết và đứng đắn .

    Trích từ " Dẫm lên đuôi nó "

  5. #15
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Ba câu nói



    Cái lúng túng lớn nhất của người Trung Quốc khi mới đến Mỹ là gặp quá nhiều loại lễ nghi phức tạp của người Mỹ. Ngoài đường nhỡ vô t́nh chạm vai vào một người khác, dù chạm thật nhẹ cơ hồ như không chắc có chạm không, là người kia đều nói : " Xin lỗi! " Nếu như đụng thật, da thịt đôi bên đều cảm thấy, th́ cái câu xin lỗi ấy sẽ rất là ai oán. C̣n nếu đụng mạnh vào nhau một cái rầm th́ cái câu xin lỗi này sẽ trở thành liên hồi, liên thanh khó mà chống đỡ được.

    Tại Trung Quốc nếu hai người đụng nhau trên đường th́ lại hoàn toàn khác. Phản ứng của đôi bên sẽ nhanh như chớp, mắt long lên, trợn trừng nh́n nhau như sắp biểu diễn một màn nhẩy cao. Câu đầu tiên dùng để nói với nhau sẽ là kiểu : " Mắt mù à ? " Đối thủ cũng lập tức nhảy cỡn lên phản công : " Ái dà ! Ai mà cố ư ! Đi đụng vào người ta mà lại c̣n không biết điều ! " Người kia lại gân cổ to tiếng hơn : " Đụng vào người ta mà lại c̣n già mồm, không biết được giáo dục kiểu ǵ ? " Đối thủ mồm cũng không kém : " Đụng vào th́ đă chết chưa ? Chắc muốn người ta quỳ xuống lậy ḿnh chắc ? Bảo người ta đụng ḿnh à? Thế ḿnh lại không đụng vào người khác đấy ? Chính ḿnh đi đụng vào người ta mà lại c̣n muốn đổ vấy cho người ! ". Sự t́nh đến đây, người có vẻ yếu thế hơn sẽ bỏ đi, mồm lẩm bẩm chửi rủa, trong khi đó cái người có vẻ cứng mạnh hơn dơ chân múa tay, giọng điệu đe dọa khiến cho cả đám đông kéo nhau đến như thể sắp xem một đám đánh lộn.

    Nếu độc giả chú ư, từ lúc đụng nhau cho đến lúc ră đám, chúng ta không hề nghe được một câu " xin lỗi ". Cái môn " đến chết cũng không nhận lỗi" rất tinh thông này của người Trung Quốc biểu hiện khá đầy đủ trong cái chuyện va vào nhau trên đường. Người Trung Quốc đă mất khả năng nói " xin lỗi ! ". Họ đều giống như những hỏa tiễn phun lửa, chỉ có cái dũng khí dựa trên sức lực để hơn thua với nhau mà thôi.

    Một trong những đặc trưng của văn minh Tây phương là thừa nhận và tôn trọng sự tồn tại của người khác, cho nên họ luôn luôn để ư, cẩn thận trong việc biểu lộ sự tôn trọng đó. Người ta dẫm lên chân ḿnh, cố nhiên " Xin lỗi ! ". Thực ra chưa dẫm mà chỉ suưt dẫm lên thôi, cũng " Xin lỗi ! ". Ho một tiếng, cố nhiên là " Xin lỗi ! ". Hắt x́ hơi một tiếng nhỏ cũng " Xin lỗi! ". Đang lúc nói chuyện mà cần đi tiểu tiện, cố nhiên " Xin lỗi! ". Đang ngồi ăn mà nhà bếp bị cháy phải đi dập lửa, cũng " Xin lỗi! "

    Du khách vẫn thường thấy cảnh khi anh đang loay hoay chụp ảnh, có người vô ư đi vào giữa, cũng vội vàng " Xin lỗi ! ". Hầu như tất cả những người Tây phương khi họ thấy anh dơ máy ảnh lên đều dừng bước lại ngay, đứng cười, và chờ anh chụp ảnh xong mới tiếp tục đi. Nếu người chụp ảnh là đồng bào Trung Quốc, họ sẽ chẳng có phản ứng ǵ khi anh tránh chỗ cho họ chụp. Nhưng nếu người chụp ảnh là người Tây phương mà anh làm như vậy th́ họ nếu không nói " xin lỗi " th́ cũng " cảm ơn ông nhiều ".

    " Cảm ơn " và " Xin lỗi " đối với tôi rất đáng sợ. Cả hai thứ cùng ghê gớm như nhau. Ở trên thế giới này không hiểu sao người ta lại có thể lăng phí nước bọt cho hai cái câu này nhiều đến như thế. Tôi vốn là người tinh thông thập bát ban vơ nghệ, tưởng có thể tránh thoát được sự bao vây của hai cái câu này khi đến Mỹ, nhưng không ngờ lại khó đến thế. Tôi càng cố tránh th́ họ lại càng nói " cảm ơn ông ".

    Anh chờ cho họ chụp ảnh xong mới đi qua, họ cố nhiên " cảm ơn " anh. Lúc đi mua đồ, đưa tay lấy hàng họ cũng nói " cảm ơn " với người bán hàng. Tại Trung Quốc, một khách hàng chẳng bao giờ nói cảm ơn đă đành, nhưng nếu người bán hàng mà nói cảm ơn chắc cái trần nhà thể nào cũng phải sập v́ cảm động.

    Đến ngân hàng Mỹ rút tiền, các bà ngồi két đưa tiền cho anh cũng cảm ơn. (Anh cứ thử cái việc này ở các ngân hàng của chúng ta xem, chắc chắn anh sẽ lập tức tương tư Tây phương ngay). Nếu anh vượt quá tốc độ hoặc rẽ ở chỗ cấm rẽ, cảnh sát đưa giấy phạt cho anh lại cũng nói cảm ơn. Một người bạn tôi, ông Chu Quang Khải, chở tôi đi đỗ xe ; đến cổng một băi đậu xe phải trả tiền, lúc cầm vé ông cũng lại " cảm ơn ". Tôi thắc mắc : " Này, sao anh đă trả tiền đàng hoàng chứ ông ta có để cho anh đậu không mất tiền đâu mà lại c̣n phải cảm ơn ? " Anh ta nghĩ một lúc lâu rồi cũng không hiểu lư do tại sao. Nhưng đến lần thứ hai anh lại cũng vẫn " cảm ơn ông " làm tôi tức muốn chết.

    Nhưng cái " cảm ơn ông " sâu đậm nhất đối với một người già đầu như tôi vẫn là trường hợp của cái cửa tự động. Lúc đi qua cái thứ cửa có ḷ xo tự động này tôi thường cứ buông tay cho nó tự đóng lại. Sau khi đến Mỹ, đương nhiên vẫn cứ làm như vậy. Bạn bè nhiều lần khuyên can :

    " Ở đây là cái nước man rợ, anh đừng đem thứ văn hóa truyền thống 5.000 năm qua đây nhé. Khi nào đi qua cửa anh nhớ nh́n xem đằng sau có ai không trước khi từ từ buông cửa ra ".

    Buồn cười thật, tôi qua Mỹ để du lịch chứ có phải để làm thằng gác cửa cho người khác đâu. Tôi đă từng đi qua nhiều cửa tự động hơn anh ta tưởng, cần ǵ để cho anh ta phải dậy tôi như vậy. Nhưng rồi tới một ngày, tôi đă hiểu cái chuyện anh muốn nói đó.

    Lần ấy, sau khi đi qua cửa tôi đă buông cái cánh cửa có ḷ xo mạnh ấy cho nó tung ra như tôi vẫn thường làm. Sau lưng tôi bỗng có một tiếng kêu lớn của một ông già da trắng. Bạn tôi và tôi bấn cả người lên cơ hồ muốn quỳ xuống mà xin tha lỗi (Thực ra tôi muốn t́m đường rút lui một cách êm thắm, nhưng những người nghe tiếng kêu vội đến cứu ông già nhiều quá làm tôi không chuồn được).

    Cũng thật may là cánh cửa đập không làm chấn thương ǵ đầu óc ông cụ cả. Ông cụ nh́n mặt mũi và cách ăn mặc của chúng tôi, chắc đoán rằng đây là những nhân vật quan trọng của cái bộ lạc ăn thịt người ở Tân Ghi-nê, nên cũng chẳng thèm lư đến nữa.

    Sau chuyện này người bạn mới bảo tôi : " Dù anh có chưa bao giờ anh ăn thịt lợn th́ cũng phải xem qua cách lợn chạy, cứ bắt chước người Tây phương mà làm, đó là con đường yêu nước chân chính đấy! "

    Trời ơi ! th́ ra người Tây phương mỗi khi đi qua cửa đều dừng chân giữ cửa, chờ cho những khách đi sau nối đuôi nhau đi vào trước ḿnh. Hoặc ít nhất th́ cũng quay lại giữ cửa cho đến khi người đi sau tiếp được cửa rồi, mới từ từ bỏ tay ra.

    Đúng là đi một đàng học một sàng khôn. Bây giờ cái việc giữ cửa này tôi đă thuộc như cháo. Và từ đấy trở đi tôi liên tục nghe được từ cửa miệng những ông già, bà già Mỹ cái câu " cảm ơn ông " sướng cả lỗ tai.

    Lúc quay lại Đài Loan tôi vẫn quen thói " tôn sùng " Tây phương này. Nhưng chỉ được ba hôm th́ lại vẫn chứng nào tật nấy. Mà cái đó không phải v́ ư chí của tôi yếu đuối, nhưng v́ mỗi lần dừng lại cung kính giữ cửa, th́ cái ông bạn da vàng ở đằng sau nh́n tôi như thể mồm anh ta đang ngậm cứt khô, không thể nào nghe được một thanh âm ǵ giống như tiếng " cảm ơn " từ nó cả. Tôi bèn cứ thả cho cửa nó tung ra như thói quen cũ, mặc kệ mẹ cho nó đập vào mặt ai th́ vào, có đập chết cũng được !

    Tôi nghi rằng để có thể móc trong mồm một người Trung Quốc ra cái câu " cảm ơn ông " e rằng nếu không dùng đến cái cào cỏ năm răng của ông bạn Chư Bát Giới của chúng ta th́ không thể được.

    Thật ra cái câu " cảm ơn " và cái câu " xin lỗi " của người Mỹ cũng giống nhau. Chúng đă trở thành một bộ phận của đời sống dân chủ, từ đứa bé vừa học nói, mẹ nó chùi đít cho nó, nó cũng biết nói cảm ơn. Cái đó làm cho nó hơi có khuynh hướng " lạm phát ".

    Các người chắc đă từng xem cảnh ăn cướp nhà băng ở Mỹ. Một người vạm vỡ, tay cầm súng lục, bắt người đàn bà ngồi ở quầy nhét đầy tiền vào trong bị rồi ngả mũ chào : " Cảm ơn bà ! " Sau đó mới rút lui. Theo tôi, thà cứ lạm phát như thế này vẫn c̣n hơn là bị cứt khô làm tắc họng mà chết.

    Điều cần phải nói rơ hơn tư nữa về " xin lỗi " và " cảm ơn " là lúc nào chúng cũng đi liền với một nụ cười, và có thể dẫn đến một câu như kiểu : " Tôi có thể giúp đỡ được ǵ không ? "

    Tôi là một người ngần này tuổi đầu, sinh ra ở lục địa, hiện sống ở Đài Loan, từ thâm sơn cùng cốc đến chốn thị thành, từ thôn làng đến đại học Tây phương, từ tiếng đọc eâ a cho đến thanh âm như sấm động, tiếng " xin lỗi " và " cảm ơn " dù hiếm hoi như lông phượng, sừng lân nhưng tôi cũng đă từng nghe qua. Chỉ có câu " Tôi có thể giúp đỡ được ǵ không ? " là chưa bao giờ tôi được nghe từ một lỗ mồm người Trung Quốc nào cả. Ở Mỹ, những ngày b́nh thường chúng tôi được bạn bè đánh xe đưa đón, oai phong lẫm liệt vênh vênh váo váo. Nhưng có một lần tôi và vợ tôi ngồi tầu điện ngầm đi từ khu sang trọng Tân Oa-xinh-tơn tới Xpơ-ring-phiu ( Springfield ). Xpơ-ring-phiu là bến tầu điện cuối, từ đó chúng tôi phải lấy tắc-xi đi đến nhà người bạn mời chúng tôi ăn cơm.

    Ở Mỹ, lượng xe tắc-xi nếu so sánh với tiền ở trong túi tôi lúc đó chắc c̣n ít hơn nữa. Chúng tôi thấy mặt trời sắp lặn, vội vàng đôn đáo chạy đông chạy tây như hai con chó lạc nhà. Một người Mỹ trẻ nh́n thấy chúng tôi cuống quưt mới đến trước mặt hỏi han : " Tôi có thể giúp được ǵ cho ông bà không ? " " Thế mà c̣n hỏi - tôi thầm nghĩ - đúng là một thằng ngốc ! "

    Anh ta bèn bỏ cái cặp xuống, đứng ở giữa đường, mắt nh́n bốn hướng tai nghe tám phương, cuối cùng chặn lại được một chiếc xe. Có lẽ ông lái xe tắc-xi đang trên đường về nhà ăn cơm tối nên không muốn đi, anh ta bèn phục tại cửa kính rất lâu, nói măi, sau đó ngoắc chúng tôi lại để lên xe. Đến lúc chúng tôi vừa hoàn hồn định hỏi han tên họ th́ anh ta đă bỏ đi rồi.

    Thật t́nh nếu không có anh ta ra tay giúp đỡ hôm ấy, th́ cứ cái đà đó chúng tôi chỉ có nước ngủ đêm tại nhà ga xe điện ngầm mà thôi.

    Trích từ " Dẫm lên đuôi nó "

  6. #16
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Cả nước xếp hàng



    Người Mỹ là một loại người thích giúp đỡ người khác. Cái câu " Tôi có thể giúp đỡ ǵ được không ? " hoàn toàn không phải là một câu nói đưa đẩy xă giao. Trừ ở New York và vài thành phố bến cảng khác, chỉ cần anh tỏ ra bối rối, lạc lơng một tư là y như rằng có người đến hỏi anh câu đó. Nếu anh trả lời kiểu đểu : " Đúng rồi, tôi đang cần giúp đỡ đây, anh có thể cho tôi mượn 5 tỷ đô-la trong ṿng 20 năm không ? " th́ chắc chắn là không được. Nhưng nếu anh chỉ lạc đường th́ họ sẽ không quản ngại mà chỉ bảo cho anh kỹ càng. Nếu chẳng may tiếng Anh của anh cũng cỡ tôi, nghĩa là sau khi nói hết nước miếng cũng chẳng ai hiểu ǵ th́ họ sẽ chạy đông chạy tây lo cho anh như thể anh là một vương tôn công tử mà họ chỉ là kẻ hầu người hạ vậy.

    Trước khi đi Mỹ vợ tôi bị thương ở lưng vẫn chưa lành, lúc đi phải mang theo một cái giá đỡ lưng đan bằng mây. Cái giá này đă dùng ở Đài Loan nửa năm nay nhưng không hề làm ai chú ư cả. Chỉ khi đến Mỹ rồi mới thấy hiệu quả ghê gớm của nó. Bất kỳ nơi nào đều có những người Mỹ lớn tuổi lo lắng cho cái lưng của nhà tôi, như thể không biết nó có thể gẫy ra làm hai lúc nào không biết. Trên máy bay, xe hỏa, lúc nhà tôi đứng lên hay chỉ rướn ḿnh là có người đến bên tươi cười hỏi : " Tôi có thể giúp ǵ cho bà được không ? " Dĩ nhiên là không được, v́ nhà tôi muốn đi nhà xí, mà cái việc này đâu giám nhờ ai giúp. Chỉ tội vợ tôi cứ phải cố gắng nhịn v́ sợ ḿnh tỏ ra không biết điều với những người muốn giúp đỡ ḿnh.

    Cái quan hệ giữa những người Trung Quốc với nhau không hề có cái kiểu này, mà hoàn toàn ngược lại. Những người sẵn sàng giúp đỡ kẻ khác vẫn được gọi một cách văn hoa là " kẻ hiếu sự ". Nếu giữa đường thấy chuyện bất b́nh mà ra tay th́ nhất định bị gọi là " thích lo chuyện không đâu ". Dĩ nhiên những hành động đi ra ngoài cái lề thói này đều bị xem là hành vi có ẩn ư nào đó. Bởi v́ nếu như ở Đài Bắc giả sử anh có gục xuống thượng thổ hạ tả, tôi có thể cá với anh một quan tiền rằng không ai đỡ anh dậy.

    Một năm trước tôi đi xem xi-nê ở Đài Bắc với một người bạn Mỹ. Đang xem dở phim bỗng có một ông cụ tự nhiên từ ghế ngă xuống sùi bọt mép. Một lúc sau hai nhân viên rạp hát đến khiêng ông ấy đi, chắc là đem vào nhà thương. Nhưng không ngờ khi hết phim chúng tôi đi ra mới thấy ông cụ vẫn nguyên h́nh nguyên dạng bị vứt nằm lăn lóc bên cửa ra vào trên nền đất đầy bùn. Ông cụ nằm đó chẳng khác ǵ người một bộ lạc bán khai nào đó vừa bị một bộ lạc khác bắt về chứ chả có vẻ ǵ là " con cháu của rồng thiêng " cả.

    Làn sóng người cứ cuồn cuộn đi qua, không một ai dừng chân xem sự thể thế nào. Người bạn Mỹ của tôi cả kinh thốt lên : " Người Trung Quốc cũng gần như dân New York, thật lănh đạm vô t́nh ! "

    Ông ta không nói lănh đạm vô t́nh như người Mỹ, đó là cái chỗ khôn khéo của ông ta, mà lại nói " gần như " để tránh chạm vào ḷng yêu nước của tôi. Nếu không, tôi có thể cho rằng ông ta châm biếm, muốn " chia rẽ t́nh cảm giữa chính phủ và nhân dân ".

    Ông ta lại đưa New York ra để so sánh, v́ đây là đại bản doanh của dân giang hồ tứ chiếng từ mọi nước tới, vẫn chưa hề quên nguồn gốc của họ. Ngay cả người Mỹ khi nói đến New York cũng quyết không nhận đấy là một thành phố của họ.

    Sinh ra làm người Trung Quốc, ở trên đất Trung Quốc mà muốn giúp người khác không phải là một việc dễ dàng. Tôi đă nói trắng vấn đề này ra trong quyển " Ngă vào hũ tương " rồi. Một người không có những tư tưởng và t́nh cảm cao quư th́ vĩnh viễn không thể tin mà cũng không thể hiểu được tại sao người khác có thể có được những thứ đó. " Những đứa hiếu sự ", " Những kẻ đi lo việc không đâu ", " có ẩn ư ǵ đó " là những mũi tên độc lúc nào cũng giương sẵn để bắn ngay lập tức vào người có ư định muốn giúp ḿnh.

    Một buổi tối mưa, một người quen tôi làm nghề lái tắc-xi, ông Dương Hy Phong, đă đón lên xe một cô gái ướt như chuột lột đang run lên cầm cập. Sẵn có bộ quần áo ấm của vợ ông vừa lấy từ tiệm giặt về, ông đề nghị : " Này cô ! Cô có thể cởi quần áo ướt ra thay rồi lúc đến nhà trả lại cho tôi cũng được ! ". Cô gái nghe ông ta nói đến chuyện cởi quần áo, lập tức mắt trợn trừng, nói như hét : " Đồ dâm dục ! Mày muốn tao kêu cảnh sát không ? " Ông bạn tôi tức đến nỗi rủa thầm cho nó bị cảm mạo sưng phổi đi cho rồi.

    Một người bạn khác của tôi là nhà giáo, một hôm trên xe buưt thấy một phụ nữ (xin lỗi lại là một phụ nữ) cầm một cái dù cán đă rơi ra sắp bị người ta dẫm lên. Anh vội vàng nhặt lên chen ra đến tận sau xe đưa cho cô ta. Nhờ trời, cô này là người tương đối có văn hóa nên không gọi ông bạn tôi là " Đồ dâm dục ", nhưng cũng không hề có một tiếng " cảm ơn ", chỉ dương đôi mắt ếch lên nh́n, mồm câm như hến.

    Than ôi ! Người Trung Quốc chúng ta tựa hồ như dừng lại ở giai đoạn tiến hóa của người rừng, ăn lông ở lỗ, trên người lúc nào cũng khoác một cái áo giáp như một con nhím, chỉ để lộ đôi mắt đầy ghẻ lạnh và nghi ngờ, lúc nào cũng dáo dác nh́n như thể tâm hồn không hề được yên ổn.

    Tôi xin trở lại vấn đề cái giá đỡ lưng của nhà tôi. Cái công dụng của nó không chỉ ở chỗ giúp cho nhà tôi gặp được bao nhiêu sự giúp đỡ của những người Mỹ ở khắp mọi nơi chúng tôi đặt chân đến, mà c̣n tránh cho nhà tôi việc xếp hàng.

    Tôi vẫn cho rằng xếp hàng là một cái thước đo văn minh của nhân loại, và cứ xem cái trật tự xếp hàng ở một nước cũng có thể biết được tŕnh độ văn minh của nước đó.

    Tôi chỉ mới ở bên Mỹ có hai tháng mà đă muốn đề nghị : thay v́ gọi " Hợp chủng quốc Mỹ " th́ nên gọi là " Nước Mỹ xếp hàng ". V́ ở Mỹ tệ xếp hàng không những trở thành quá mức, mà c̣n trở thành một tai nạn nữa.

    Không thể nào không thấy tội nghiệp cho những người Mỹ da đen, da trắng, lăng phí không biết bao nhiêu th́ giờ quư báu vào việc này. Lên máy bay cũng xếp hàng. Xuống máy bay cũng xếp hàng. Mua tem cũng xếp hàng. Trả tiền, rút tiền cũng xếp hàng. Lên xe buưt cũng xếp hàng. Đi nhà xí cũng xếp hàng. Và tệ hơn nữa là đến tiệm ăn cũng phải xếp hàng.

    Không phải nói dóc chứ thật t́nh tôi coi việc xếp hàng này chẳng ra cái quái ǵ. Mà không phải chỉ có ḿnh tôi nhưng tất cả những người Trung Quốc khác cũng vậy.

    Tuy nhiên, phải nói rằng xếp hàng ở Mỹ và ở Trung Quốc nội dung và h́nh thức đều rất khác nhau. Cũng giống kiểu cái chỗ qua đường dành riêng cho bộ hành ở Mỹ và ở Trung Quốc vậy. Ở Trung Quốc xếp hàng chỉ là một loại học thuyết, ở Mỹ xếp hàng là một thứ sinh hoạt.

    Kiểu xếp hàng ở Đài Bắc có thể xem như xếp hàng một nửa. V́ lúc xếp hàng để lên xe th́ xem cũng ra vẻ đấy, nhưng khi xe vừa đến th́ mọi người lại ùa ra mặc sức tranh dành, mạnh được yếu thua. Trong chỗ trời long đất lở đó, các nhân vật anh hùng mở đường máu, trèo cả lên đầu lên cổ người khác để chiếm một chỗ ngồi trước mọi người. Đám tàn binh gồm những người già, kẻ yếu th́ đầu bù tóc rối, chân nam đá chân xiêu, thất tha thất thểu lên xe mà không hiểu lúc năy ḿnh vừa khổ công xếp hàng để làm ǵ. Để cướp một chỗ ngồi hoặc v́ sợ không chen được lên xe cho một đoạn đường dài th́ c̣n hiểu được, đằng này đối với xe hỏa, xe ca, chỗ đă có đánh số, không thể nào bay đi mất được, cũng không thể sợ đít người khác dính vào chỗ của ḿnh đă mua, thế mà không hiểu sao người Trung Quốc vẫn c̣n phải ra sức chen lấn ?

    Người Mỹ có vẻ như biết rằng c̣n sống là c̣n phải xếp hàng, nên thái độ họ rất thanh thản trong khi làm việc đó. Người Trung Quốc v́ quá đông, khi xếp hàng thường cứ xít lại nhau, mũi người này đụng gáy người kia, nh́n từ xa cứ giống như các chiến hữu rất thân mật, ôm ấp nhau kiểu " Áo chạm vào nhau nghe hổn hển, dạt dào ngọc ấm thấy thịt da " (Lũ y tương tiếp văn suyễn tức, măn hoài noăn ngọc kiến cơ phu). C̣n người Mỹ khi xếp hàng có vẻ thờ ơ, thưa thớt, gặp chỗ cửa xe ra vào hoặc đường đi lối lại, th́ hàng có thể đứt ra trông quang cảnh rất thê lương, người nh́n thấy không thể không lo cho vận mệnh nước Mỹ.

    Lúc ở New York, tôi đi với một người bạn đến rút tiền ở một ngân hàng nổi tiếng đông khách. Tôi thầm nghĩ anh này nghe tiếng tôi ở Đài Bắc có nghệ thuật chen lấn xe buưt rất cao cường chắc muốn tôi biểu diễn một màn cho người Mỹ xem đây. Khi đến cửa, tôi đă thấy một hàng dài phía ngoài, nhưng trước mỗi quầy lại chỉ có một người đang đứng nói chuyện x́ xồ. Tôi mừng quá, vội vàng lách đến đứng sau lưng một người ở một trong những quầy đó. Không ngờ anh bạn tôi liền tóm cổ tôi lôi ra như lôi một thằng kẻ cắp. Không những không xin lỗi v́ cái hành vi lỗ măng đó, anh bạn tôi c̣n nói một cách khó chịu : " Ông bạn, ông làm kiểu ǵ vậy ? " Tôi gượng gạo đáp : " Làm ǵ đâu ? Tôi xếp hàng mà ! Từ lúc đến nước anh đến giờ hở một tư là bị xét nét, bộ xếp hàng cũng là phạm pháp à ? " Anh ta đáp : " Chẳng phải là trái luật, nhưng trái quy tắc ".

    Th́ ra trước khi phóng được đến mỗi quầy, mọi người phải bắt đầu xếp hàng ở cái hàng phía bên ngoài cái đă. Giống như khi xét hộ chiếu ở phi trường, chưa được gọi đến th́ không được tiến lên. Mà cái hàng kia đếm ra cũng phải đến năm sáu mươi người đang chờ đến lượt ḿnh để đi đến các quầy khi được gọi.

    Ôi ! Nước Mỹ ! Từ lập quốc đến giờ chưa được bao lâu mà các quy tắc lại quá nhiều ! Lễ nghi phiền phức kiểu đó không hiểu rồi có ảnh hưởng đến sĩ khí, dân tâm không ?

    C̣n một điều đáng sợ nhất là trước cái cửa hàng ăn lớn nhỏ cũng phải xếp hàng, điều này quả là vượt lên trên cái phạm trù học vấn vĩ đại của tôi. Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến giờ chưa bao giờ người Trung Quốc nghe nói đến việc cũng phải xếp hàng ở cửa hàng ăn cả.

    Ở San Francisco có lần chúng tôi đến một tiệm cơm, tôi đang định xông vào t́m chỗ ngồi th́ vợ tôi kéo giật ngược lại. Hóa ra ngay cả khi không có người chờ, khách vẫn cứ phải đứng đó đợi để người phục vụ dẫn vào. Nếu không có người ra dẫn chắc cũng phải đứng tại chỗ mà chết đói mất !

    Cái ấn tượng mạnh nhất đối với tôi là đêm ở gần thung lũng Grand Canyon (Gờ-ran-đơ Ca-nhi-on) tại Colorado (Cô-lô-ra-đô) trong một quán ăn nhỏ mới mở. V́ đă không phải dễ ǵ t́m được nó mà cái quán này lại đặc biệt cho cái ân huệ lớn là miễn xếp hàng. Nhưng khách vẫn phải đăng kư tên họ tại quầy trước, rồi đứng chờ gọi tên. Nên lúc bà phục vụ xuất hiện, mọi con mắt mong đợi đều đổ dồn về phía đó, chẳng khác nào Đức Mẹ Đồng Trinh đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn. Lời vàng ngọc của bà ta cất lên gọi tên này tên nọ, gia đ́nh này kia, tức th́ có sự reo mừng như sấm động. Có cái tập tục kiểu ǵ lạ như thế không ?

    Ở Đài Bắc tuyệt đối không thể có cái cảnh đó. Thực khách như một lũ người chết đói ào vào quán cơm, dù có rơ ràng là quán đă đầy người. Như người vào hang cọp, nh́n thấy bàn nào bát đũa ngổn ngang là chỗ sắp ăn xong, họ liền đến vây quanh. Thực khách đang ngồi ăn nh́n thấy thế trận như vậy cũng chẳng lấy làm lạ. Họ biết những con mắt của bọn chết đói đang nh́n mồm họ một cách giận dữ. Nhưng họ vẫn điềm nhiên không thay đổi khí thế và sắc mặt. Cuối cùng, bọn người ăn xong no nê bỏ đi, nhường chỗ cho bọn đói vừa mới đến. Bọn này chẳng bao lâu cũng lại bị vây y như lúc nẫy bởi một bọn đói khác vừa mới đến đang đứng dương mắt nh́n mồm họ.

    Cảnh tượng này như diễn lại đoạn phim trên đồng cỏ Phi châu : một con chó sói nghiêng đầu nh́n một con cá sấu đang ngoạm con mồi của nó.

    Điều đáng tiếc là rất nhiều tiệm ăn Tầu ở Mỹ cũng bắt đầu nhiễm cái thói xấu xếp hàng này, bỏ mất cái văn hóa truyền thống " xem ăn " của chúng ta.

    Ai cũng bảo nước Mỹ là một nước tự do. Theo ư tôi th́ ngược lại. Ở Mỹ để được trở thành người điên anh cũng phải xếp hàng.

    Trích từ " Dẫm lên đuôi nó "

  7. #17
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Rút cuộc là cái nước ǵ ?



    Căn cứ trên sách vở ta ngỡ rằng Trung Quốc là một nước có lễ nghĩa, nhưng nh́n vào hành vi, th́ ngược lại, chúng ta chẳng khác nào một nước man rợ. Điều tâm nguyện tối cao của tôi là mong sao Trung Quốc sớm trở thành một nước lễ nghĩa.

    Nghe như thế, thấy có cái ǵ đó không xuôi tai, một anh bạn trợn mắt hỏi : " Theo ư anh th́ Trung Quốc là một nước lễ nghĩa giả tạo à ? " Tôi bảo : " Tôi không nói thế ! Ư của tôi là Trung Quốc hiện tại c̣n chưa có được tư cách để làm một nước lễ nghĩa giả tạo nữa, v́ thật ra nó c̣n là một nước dă man nguyên thủy ".

    Nói chưa dứt lời tôi đă phải vội vàng ẩn cái ghế đẩu vào đít anh, v́ có vẻ như anh đang muốn ngất xỉu. Ngồi trên ghế rồi anh bắt đầu lên cơn suyễn nặng.

    Lên cơn suyễn v́ ḷng yêu nước như anh bạn tôi th́ nhiều vô cùng tận, nhưng khẩu vô bằng chứng. Bây giờ hăy để tôi đưa các vị đi tham quan xem cái man rợ đó như thế nào. Xin quư vị hăy đừng để cho cảm tính làm lu mờ óc phán đoán.


    Tiết mục thứ Nhất : ĐÁM CƯỚI

    Ngay cả những ngôi sao màn bạc với bao lần ly hôn cũng đều phải công nhận : kết hôn là một việc trọng đại của đời người. Nếu không, sao họ vẫn cứ phải lập đi lập lại cái chuyện này sau khi đă từ bỏ nó ? Bởi v́ trên con đường đời, kết hôn vẫn là một bước nhảy vọt và đột phá.

    Một người con trai và một người con gái giă từ hoàn cảnh, tập quán cố hữu, nhẩy lên một con thuyền khác, từ đó làm thành một trung tâm gia đ́nh riêng, cùng chèo chống con thuyền đi vào một đại dương mới lạ đầy hứng thú.

    Đấy là một sự thay đổi quan trọng lắm. V́ vậy, dù nghi thức truyền thống cổ lỗ của Trung Quốc hay nghi thức tôn giáo du nhập từ phương Tây, nó vẫn là một cái ǵ rất trang nghiêm. Trong cái trang nghiêm và hoan lạc này mọi người đều chúc mừng cho sự đổi thay.

    Chả cần nói đến thời xa xưa, chỉ trong những năm 40, các đám cưới ở nhà quê vẫn c̣n đúng là mười phần long trọng. Chàng rể phải đích thân đến gia đ́nh nhà vợ để đón dâu, hoặc ngồi kiệu, hoặc ngồi xe. Về đến nhà chồng, sau ba lậy : vái trời đất, cha mẹ, vái lẫn nhau, th́ hai người mới thành vợ chồng.

    Ở nhà thờ cũng có những ư nghĩa tương tự. Giữa tiếng nhạc trang nghiêm, chú rể đứng chờ trước thánh đàn. Cô dâu nắm tay bố, hoặc anh, từ từ xuất hiện, rồi đi lên phía thánh đàn, nơi đó người bố hoặc anh mới trao cô dâu cho chú rể. Rồi mục sư, hoặc linh mục, nhân danh thượng đế tuyên bố hai người thành vợ chồng.

    Không hiểu bắt đầu từ thời nào, đại khái sau khi nhà Thanh bị diệt vong không lâu lắm, người Trung Quốc không c̣n thích cách quỳ lạy cũ, lại cũng không ưa cách quá tây của nhà thờ, họ bèn phát minh ra một thứ không giống ai, đến bây giờ vẫn c̣n dùng, gọi là " đám cưới văn minh ".

    Hôn lễ không ra hôn lễ mà biến thành một loại phường chèo. Lễ đường cũng không phải lễ đường mà trở nên một thứ miếu đền ồn ào, náo nhiệt. Mọi người đến không phải để chúc mừng đám cưới, mà để t́m gặp bè bạn, trao đổi xă giao với những người sống trong cùng một thành phố mà hai, ba, bốn năm rồi chưa gặp mặt nhau. Pḥng cưới thành ra một loại trà đ́nh, tửu điếm.

    Độ chừng nghi lễ đă xong, tức th́ đám này bầy mà chược, đám nọ tụ tập hàn huyên, thăm hỏi tin tức, than văn cuộc đời, luận bàn thời cuộc, ngay cả chửi rủa người này người nọ cũng là chuyện b́nh thường. Tất cả là một khung cảnh ồn ào, náo nhiệt, sôi sục đến độ khi người chủ hôn đứng lên muốn nói vài câu cũng chẳng ai nghe ai được ông ta nói ǵ, mà ngay cả chính ông ta cũng không nghe được ḿnh nói ǵ nữa.

    Người mai mối thường thường phải lộ diện sớm th́ bây giờ mới xuất hiện, cũng chẳng c̣n nhớ tên cô dâu là ǵ, lại quên luôn cả trách nhiệm thiêng liêng trong công tác của ḿnh, bắt đầu nói đùa, kể chuyện nhảm nhí về việc động pḥng trước mặt gia nhân thân thuộc,

    Mồm miệng người này đầy những chuyện hạ lưu, đạt đến tŕnh độ dâm dục mà nếu những người biên tập tờ báo Playboy của Mỹ có mặt ở đó cũng phải đi gọi cảnh sát đặc trách về thuần phong mỹ tục.

    Mọi người lớn nhỏ dự những đám cưới như vậy đều bị dồn vào một không khí tuồng chèo. Có thể nói đó là cái chợ bán thức ăn cũng không phải là quá. Đối với hai họ, đây là một dịp để chịu đựng những điều sỉ nhục, và đối với thượng đế là lúc để khóc thương cho nhân thế.


    Tiết mục thứ Hai : ĐÁM MA

    Chết so với cưới c̣n là một chuyện lớn hơn. Một người trong đời có thể kết hôn nhiều lần, nhưng chỉ có thể chết một lần. Đó là sự chấm dứt của một mạng sống, chấm dứt một cách vĩnh viễn. Vứt lại tất cả các thành tựu phấn đấu đầy gian khổ của cuộc đời, bỏ lại những người thân thuộc yêu mến nhất, buông xuôi tay ra về.

    Ở nhà quàn - trạm dừng cuối cùng trên hành tŕnh cuộc sống, qua trạm này người ra đi sẽ vĩnh viễn dừng lại trong mộ phần - bầu không khí của lễ tang không những phải trang nghiêm mà c̣n phải rất bi thương. Người xưa nói : " những người chịu tang rất là vui vẻ " (Tang gia đại duyệt) nghĩa là chỉ " vui vẻ " khi các nghi thức tang lễ và chôn cất đều đúng cách, chứ không phải vui v́ người đó chết; và như thế là tốt, là hay !

    Thế mà ngày nay trong việc ma chay thường hay thấy một hiện tượng mới : Khách tang vào đến cửa đầu tiên đến nghiêng ḿnh trước linh cữu. Gia thuộc người quá cố quỳ phục bên cạch linh cữu, lúc bi thương đều có tiếng khóc ; nhất là mẹ già, con dại, cô nhi, quả phụ tiếng khóc nghe lại càng đứt ruột. Nhưng khi tiếng khóc của gia đ́nh người chết vẫn chưa dứt th́ ông khách tang này đă phóng ngay lại chỗ một người khách khác, vẻ hể hả : " Ái dà ! Ông bạn, lâu ngày quá không gặp. Trông mặt anh dạo này có vẻ phú ông đấy, chắc hẳn quên hết cả bạn bè cũ rồi ! " Người kia cũng vui vẻ đáp lại : " Tôi đang đi t́m anh đây ! Toàn bị những thứ hiếu hỉ ma chay khỉ gió thế này nó hành. Nào đi đi, ta đi t́m chỗ tán gẫu cái đă ". Vừa ra đến cửa th́ đằng trước lù lù một nhân vật tiến vào. Hai con động vật máu lạnh kia lật đật cong lưng xuống : " Chào ngài Bộ trưởng ! Dạ ngài vẫn mạnh giỏi chứ ạ ? " Ông Bộ trưởng gật đầu cười, vừa bắt tay vừa đi vào. Hai con động vật máu lạnh kia liền thay đổi ư định, bèn theo bén gót đằng sau, mặt mày hớn hở.

    Thế là tang khách quây cả lại, ầm ĩ lên. Nhà lễ tang bỗng chốc đă biến thành một thứ câu lạc bộ xă giao. Kỳ thực, nếu ông Bộ trưởng kia không đến chăng nữa th́ tang lễ cũng trở thành một bản sao của cái loại " đám cưới văn minh " đă nói trên. Nghĩa là khách tang hầu như trong ḷng chẳng có một tư tâm t́nh ǵ gọi là xót xa thương tiếc người đă khuất, bất quá chỉ như người đi văn cảnh miếu đền.

    Sự thực, ngay ở nơi quàn xác chết hiển nhiên cũng đă thành chỗ kết bè, kết đảng, lại đương nhiên thành chỗ " xa nhà gặp người quen " th́ nét mặt tự nhiên phải tươi cười rạng rỡ. Chẳng trách người Tây phương trách người Trung Quốc là quá lănh đạm và tàn khốc.

    Than ôi ! Chỗ quàn xác, nơi cô nhi quả phụ đau ḷng, nơi thượng đế cũng đau ḷng !


    Tiết mục thứ Ba : QUÁN ĂN

    Quán ăn Trung Quốc là một nơi đầy nghi lễ. Có thể nói tinh hoa của những nghi lễ ăn uống này tập trung toàn bộ trong hai cuộc chiến bắt buộc. Cuộc chiến thứ nhất là " Cuộc chiến tránh chỗ ngồi ".

    Tại một bàn tiệc thông thường vẫn có một chủ tọa - một loại khách danh dự - thường là một người có chức vị hoặc giàu sang. Nhưng cái ghế chủ tịch này dường như là nơi có rắn độc ẩn núp, nên người được chọn nhất định tránh không chịu ngồi. Thấy người khách danh dự như vậy, tức th́ những người khách khác cùng với chủ nhân hè nhau lại lôi kéo, reo ḥ, quát tháo. Có khi người này mặc dù sùi cả bọt mép ra vẫn khăng khăng không chịu.

    Có kẻ th́ nhanh mắt, nhanh tay, áp dụng kiểu " tiên hạ thủ vi cường ", nghĩa là cứ đặt đít ngồi ngay xuống bất cứ chỗ nào đó, rồi tuyên bố : " Đây là chỗ chủ tịch rồi ! " Thế là mấy người kia không c̣n cách nào khác đành chịu thua ấm ức ngồi xuống. Lúc chủ tọa đă yên vị, lại đến chỗ ngồi ở ghế thứ nh́, thứ ba, thứ tư,... cứ mỗi lần như thế lại ḥ hét náo động cả đến mười hoặc hai, ba mươi phút trước khi bụi bặm lắng xuống.

    Không cần kể các chuyện rườm rà như người chúc rượu, kẻ tiếp thức ăn, một trường hỗn chiến trong bàn tiệc có thể làm cho thực khách đều mệt chết đi được, mà hăy nói đến hồi tan tiệc - mọi người ra về - lúc này cái trận chiến thứ hai mới bộc phát. Đó là " Cuộc chiến tránh cửa ".

    Mọi người giờ đây giống một đàn chim cánh cụt chen chúc nhau trước cửa, chẳng khác nào ở ngoài đường là cạm bẫy nguy hiểm khôn lường, chỉ cần bước thêm một bước sẽ rơi vào mồm lang sói. Thế là chẳng ai chịu đi, ngay cả người ngồi ghế chủ tọa dù có bị đuổi ra khỏi hội cũng nhất định không ra trước. Thế là lại căi nhau ỏm tỏi. Và cuối cùng mặc dù cố giẫy dụa người chủ tọa vẫn bị cả bọn tống cổ ra ngoài. Người này nếu già yếu, không đứng vững c̣n có thể bị bọn người xô đẩy ra kia đạp cả lên đầu.

    Đấy chỉ là những thứ hai năm rơ mười trong số những thứ khác cũng táng đởm kinh hồn không kém của cái " văn minh " Trung Quốc.

    Trích từ " Những con trùng dậy sớm "

  8. #18
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Chẳng kể thị phi, chỉ nói đến chính đạo



    Cái nét chính của Chủ nghĩa thế lợi là không phân biệt phải trái. V́ phải trái dưới con mắt thế lợi hoàn toàn tùy thuộc vào thế lực và tài sản.

    Có người bạn kể tôi nghe một chuyện ở quê anh miền Chiết Giang. Bà con anh có một người trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật in tiền giả vùng địch chiếm để dùng vào việc mua vũ khí đạn dược cho quân du kích.

    Chẳng may anh này bị địch bắt và đem xử bắn vào cái đêm trước khi thắng lợi một hôm. Khi tin anh bị giết loan về làng, những kẻ gọi là chính nhân quân tử không ai không lắc đầu than :

    " Thằng bé đó thật là tốt, không hiểu sao không sống đàng hoàng. Nếu nó chịu đi con đường chínhđạo th́ đă không ra nông nỗi ấy ! "

    Đó là cách đánh giá trong thâm tâm của người Trung Quốc đối với một vị anh hùng chống giặc cứu nước. Mặc dù trong ḷng đầy thương xót, nhưng họ lại bảo : " không sống đàng hoàng ", " không chịu đi con đường chính đạo ", tức là hoàn toàn không những không hề có một ư ǵ kính trọng cả, mà c̣n là một sự thờ ơ, tàn nhẫn nữa.

    Trong cái " hũ tương " văn hóa Trung Quốc, chỉ có phú quư, công danh, tài lộc mới được gọi là " con đường ngay thẳng ". C̣n những hành động không mang đến công danh phú quư th́ toàn là những thứ " không đàng hoàng " và không phải là " chính đạo ".

    Thật chẳng c̣n một tư nào nhân tính, chẳng c̣n tiêu chuẩn phải trái ǵ nữa. Tất cả hoàn toàn đảo lộn. Sự khác biệt giữa con người và súc vật hầu như cũng không c̣n.

    Cái duy nhất c̣n lại - ghê gớm nhất - là con mắt thế lợi mà thôi.

    Trích từ tập " Đập tan hũ tương "

  9. #19
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Phố Tàu - một động quỷ nuốt tươi người Trung Quốc



    Đa số người Trung Quốc đều cố gắng " không mất gốc ", nghĩa là tích cực chia rẽ, xâu xé nhau. Bất kỳ ở góc biển chân trời nào hễ có người Trung Quốc là có cắn xé lẫn nhau.

    Nghe nói tại nước Mỹ có một cơ quan chuyên nghiên cứu những đặc tính này để t́m hiểu tại sao người Trung Quốc đối với người da trắng lại rất tử tế mà đối với đồng bào ḿnh lúc nào cũng chỉ như chực muốn giết lẫn nhau.

    Từ khi những bang hội ma-phia trẻ Trung Quốc nổi lên hoành hành trong các quán cơm Tàu, nhiều quán đă phải chi những món tiền lớn để mời một người da trắng đến gác két tiền, như kiểu một loại bùa trừ tà. Chẳng bao lâu sau những băng đảng này không thấy xuất hiện nữa. Đó là nói về giới vô học.

    C̣n giới trí thức - đặc biệt là số người Trung Quốc có học vị tại các trường đại học Mỹ - giống như gừng càng già càng cay- tự nhiên họ phải biểu hiện cái đặc tính này một cách tài ba hơn. Cùng dạy tại một trường đại học, lại cùng là người Trung Quốc đáng lẽ họ phải tương thân tương trợ, ḥa thuận với nhau. Nhưng khi chứng kiến tận mắt tôi mới thấy được là không phải như vậy.

    " Những chuyên gia về học " kiêm " học về chuyên gia " đó nếu thuyết tŕnh hoặc giảng dạy về vấn đề đoàn kết th́ có thể hay ho đến thượng đế cũng có thể khóc được. Nhưng trên thực tế chẳng lúc nào họ muốn đội trời chung với nhau. Ví dụ : giáo sư A mời tôi đi quán nhưng quyết không mời giáo sư B tham gia. Ông giáo sư C nghe nói tôi ngủ nhà ông giáo sư D, tức khắc thanh minh không muốn kết bạn với cái loại người trục lợi như tôi. Tôi rời nhà ông E, định nhờ ông ấy chở giúp đến nhà ông F, th́ ông E nói : " Anh bảo thế nào ? Gặp thằng đó à ? Thôi , anh đi bộ cho nó khỏe nhé ! ".

    Các phố Tầu trên thế giới đă thành những động quỷ nuốt tươi người Trung Quốc, thành nơi chứa chấp vô số người ở chui không giấy tờ. Ở đó, trẻ con hoặc các bà già nhiều khi không có cách nào ngoài cách làm việc trong các xưởng quần áo lậu với đồng lương không đủ húp cháo cầm hơi, chẳng khác ǵ những nô lệ da đen thuở nào. Họ chôn vùi cuộc đời trong những xưởng đó mà chẳng ai nghe được tiếng kêu than. Dù có cơ hội để kêu khóc nhiều khi họ cũng không dám. Những xưởng may lậu này thường chỉ nhắm bóc lột người Trung Quốc chứ không hề dám đụng đến người da trắng.

    Những người Trung Quốc trong giới học đường và guồng máy chính phủ cũng không là một ngoại lệ. Nếu sếp của anh là người Trung Quốc th́ anh hăy coi chừng. Không những anh có thể quên cái việc thăng tiến đi, mà nếu có chuyện thải người th́ anh sẽ là kẻ đầu tiên phải cuốn gói. Bởi v́ sếp anh phải chứng minh cho người da trắng cấp trên thấy anh ta không thiên vị, rất chí công vô tư. Nhưng sự thực cái óc " tư " của anh ta nếu đem nhét vào con thoi không gian cũng không đủ chỗ chứa. Để làm vừa ḷng ông chủ da trắng, anh ta không ngần ngại mổ thịt một đồng bào, bước lên cái thi thể đó như một bàn đạp mà tiến thân.

    Người Trung Quốc v́ đầu óc hăi sợ truyền kiếp nên sẽ vĩnh viễn bị lừa bịp, bắt nạt. Giống chuyện một phụ nữ Trung Quốc ở Mỹ kể cho tôi nghe hai năm rơ mười những đau khổ của bà trong vụ bị người ta lừa tiền một vố nặng. Thế mà lúc tôi đề nghị đem chuyện đó viết lên báo, th́ bà thất sắc, vừa khóc vừa bảo : " Ông ơi ! Ông ở tận bên Đài Bắc, đối với bọn chó săn đó th́ không có ǵ phải lo. Nhưng em tôi đang ở Xan Phrăng-xítx-cô. Ông hại nó mất. Ông đúng là cái thằng chuyên gây ra tai họa thôi ! " Nói xong bà chùi nước mắt nước mũi lên người tôi và bắt tôi thề nếu viết ǵ về bà th́ sẽ chết đuối ngay trong cái cốc nước trà.

    Than ôi ! Trong thế giới này chỉ có cái thiên tính nhu nhược của người Trung Quốc mới không dám căn cứ trên lư lẽ để đấu tranh. Nếu có một vài người dám làm vậy th́ những con gịi trong hũ tương cho rằng đấy là những phần tử cực đoan không an phận.

    Mọi người đều sống theo cái kiểu : " Thôi ! Bỏ qua ! Bỏ qua đi ! Cái ǵ đă qua th́ cứ để nó qua, quá khứ th́ hăy để cho nó là quá khứ! " Rồi chờ đến lúc Ngọc Hoàng thượng đế đột nhiên mở mắt phán : " Người ác sẽ gặp quỷ ác! " Và như vậy khác nào đặt ngang hàng những anh hùng chống bạo lực với loại " côn đồ ", c̣n người lương thiện lại đồng nghĩa với hèn nhát và dễ bị bắt nạt, thiếu can đảm và phẩm cách.

    Tại sao những băng đảng trẻ người Hoa không dám động đến cái người da trắng gác két ở các tiệm cơm Tầu ? Bởi v́ họ quá biết rằng ăn hiếp một người Trung Quốc th́ cũng dễ như đối với một con kiến. Y sợ sệt nhút nhát đến chết được, đối với bất kỳ việc hung bạo ǵ cũng đều quen thói cúi đầu nhẫn nhục, miệng câm như hến. Nhưng nếu ăn hiếp một tay da trắng, luật sư xuất đầu lộ diện, th́ không biết sự thể sẽ ra sao ?

    Trước khi tôi đi Mỹ, một người bạn đến chia tay bảo : " Khi nào anh trở lại Đài Loan tôi hy vọng rằng anh sẽ không bảo người Trung Quốc ở đâu cũng là người Trung Quốc nữa ! " Nhưng giờ đây dù có dằn ḷng ép dạ thế nào đi nữa tôi vẫn phải bảo : " Người Trung Quốc ở đâu cũng vẫn là người Trung Quốc ". Chao ôi ! Cái căn bệnh thâm căn cố đế làm cho tương lai của người Trung Quốc thật mù mịt !

    Tại nước Mỹ - một xă hội đen trắng lẫn lộn - người Trung Quốc phải đơn độc chiến đấu v́ thiếu sức mạnh tập đoàn, dẫu có thể đạt đến một tŕnh độ nào đó nhưng rồi cũng rất bị giới hạn. Không những họ vĩnh viễn không thể nào so sánh được với người Do Thái, chỉ cần so sánh với người Nhật, người Đại Hàn là cũng thấy bị thua tới cả trăm ngh́n năm ánh sáng rồi. Số người Nhật di cư sang Mỹ so với Hoa kiều chỉ bằng một nửa, thế mà họ bầu lên được hai Đại biểu Quốc hội. Tôi có thể nói trước rằng : cả trăm năm nữa đám di dân Trung Quốc vẫn không thể bầu nổi một đại diện của ḿnh.

    Người tù trưởng da đỏ " Thượng úy Giắc " có nói một điều rất đau thương như sau : " Những người da trắng các anh có tiêu diệt chúng tôi đâu. Kẻ tiêu diệt chúng tôi là chính chúng tôi đó ! " Không phải người da trắng bài xích người Trung Quốc tại Mỹ; tự thân người Trung Quốc đă làm như vậy, khiến cho chính người Trung Quốc mới bị lâm vào cảnh khốn khó.

    Trích từ " Dẫm lên đuôi nó "

  10. #20
    Member
    Join Date
    06-12-2010
    Posts
    555
    Nói chuyện về " Người Trung Quốc xấu xí "



    Trần Văn Ḥa viết cho Bá Dương :

    Cái bài báo " Người Trung Quốc xấu xí " của ông trong " Tự lập văn báo " làm tôi không cầm ḷng được. Nếu không thổ lộ với ông th́ tôi không thể nào chịu nổi.

    Tôi nghĩ những ư kiến dưới đây của tôi có thể giúp ông tham khảo thêm chăng ?

    Về việc ông nói rằng " phải biết thưởng thức và phải có năng lực thưởng thức ", tôi hoàn toàn đồng ư với ông. Nhưng trước khi nói đến người thưởng thức, và năng lực thưởng thức, tôi nhận thấy người Trung Quốc rất bủn xỉn trong vấn đề ca ngợi người khác. Chỉ có bản thân ḿnh là đáng khen, c̣n những người khác đối với họ đều là cứt chó hết. Trong tiếng Trung Quốc các thành ngữ kiểu : " Trí thức hay khinh nhau " (Văn nhân tương khinh), " Cùng nghề hay ghen nhau " (Đồng hành tương kỵ), " Cùng tính th́ hay khích bác nhau " (Đồng tính tương xích),v.v...nhiều không kể xiết. Cho nên nếu mọi người đều dám ca ngợi, mà ca ngợi một cách công khai, th́ tự nhiên sẽ có sự thưởng thức và đánh giá.

    Ngạn ngữ phương Tây bảo : " Cái kẻ địch mà ḷng dạ hẹp ḥi là loại kẻ địch đáng sợ nhất ". Đặc biệt người Trung Quốc thường không chịu được người khác khá. Người khác mà khá, y sẽ bảo làm ǵ có chuyện đó. Người ta có thật sự tốt đi nữa thể nào y cũng phải đi bảo với tất cả mọi người rằng không phải vậy.

    V́ sao người Trung Quốc không thích ca tụng, thưởng thức ? Tôi nghĩ điều này cũng có liên quan đến việc ông bảo : " Người Trung Quốc không thích nói sự thật "

    Ngoài chuyện này ra, người Trung Quốc c̣n không dám tức giận trước mặt người lạ. V́ không dám công khai tức giận nên cũng không dám công khai ca tụng, không dám yêu mà cũng không dám ghét. Tôi cho rằng người Trung Quốc c̣n có thêm đặc tính là ít khi biểu lộ sự biết ơn chân thành. Nếu một người Trung Quốc thành công, anh ta sẽ nghĩ đấy là kết quả của sự cần cù nỗ lực của riêng ḿnh chứ chẳng liên quan ǵ với xă hội, nhân quần. Chẳng phải ơn huệ ǵ đối với cái cơ hội đă giúp anh ta thành công cả. Việc này giải thích thái độ vô trách nhiệm đối với xă hội của người Trung Quốc.

    Ngoài ra, sự thành công của người Trung Quốc chỉ mang lại huy hoàng cho một gia đ́nh, một họ tộc. Những người bên ngoài không thể chia xẻ được cái vinh dự đó. Cái thành công của anh là việc riêng của anh. Cái thành công của tôi là việc riêng của tôi, chẳng có ǵ liên can đến người ngoài, người khác cả.

    Không chịu khen ngợi, không dám tức giận, thích những lời giả dối, bịa đặt, những thứ này có thể đều do kết quả của tính " nội quan " quá trớn trong văn hóa Trung Quốc. Người Trung Quốc dưới sự hun đúc của văn hóa Trung Quốc mang một tâm địa cực kỳ mù mờ, tăm tối. Cái tâm địa này làm cho người ta không dám yêu, ghét, không dám biết ơn và hy sinh.

    Không ai muốn hy sinh, v́ hy sinh tức tạo nên sự thành công cho kẻ khác. Nghĩa là " chỉ có lợi riêng cho một người nào đó mà không thể có lợi cho mọi người ". V́ vậy không những chẳng ai muốn hy sinh, mà c̣n tệ hơn nữa là tự bản thân ḿnh không muốn hy sinh, nhưng lại muốn người khác hy sinh cho ḿnh.

    Tôi gọi đó là cái " mặc cảm liệt sỹ ".

    Bao khổ nạn của người Trung Quốc đều từ cái ṿng luẩn quẩn đó mà ra.


    ***


    Gửi Ông Trần Văn Ḥa :

    Sự phân tích của ông làm tôi rất cảm phục. Đúng là nghe được một tiếng khen từ mồm người Trung Quốc khen một người Trung Quốc khác cũng khó như đi lên trời.

    Dĩ nhiên không phải hoàn toàn không có sự khen ngợi người khác nơi người Trung Quốc. Nhưng những sự ngợi khen đó thường mang tính chính trị - không phải là lời nói thốt từ đáy ḷng. Nó là cái thứ " t́nh hư, ư giả ". Mà thực ra không ai biết nó muốn nói ǵ, chẳng khác nào đối với một con ngựa lại khen cái sừng nó đẹp.

    Đa số người Trung Quốc đều sống một cuộc đời đầy t́nh cảm tự ty đến độ bệnh hoạn, không làm sao có khả năng thấy được ưu điểm của người khác, càng không thể đánh giá được sự khác biệt giữa ḿnh và người.

    Nếu một người Trung Quốc vô t́nh tán dương một người khác, tức th́ phát sinh ngay những t́nh huống sau đây :

    1- Nếu người được tán dương có tư địa vị, th́ sẽ nghe người ta nói : " - Sao ? Lại đi bợ đít nó à ? "

    2- Nếu người đó địa vị thấp kém, th́ : " - Sao ? Lại mua bán nhân tâm à ? "

    3- Người đó là họ hàng hay bè bạn của anh, sẽ có câu : " - Dĩ nhiên ! Quan hệ của các anh là đặc biệt rồi ! Đương nhiên anh phải bốc thơm anh ta chứ ! "

    4- Người đó hoàn toàn xa lạ, tức khắc : " - Anh có biết đếch ǵ về người ta đâu ! Nếu biết rơ chắc anh cũng chẳng dám nói ṃ như thế ! ".

    Dù thế nào đi nữa, tán dương người khác là một sự không thể chấp nhận được. Cái mà có thể chấp nhận được là chửi bới sau lưng.

    Người Trung Quốc hễ cứ tụ tập lại một nơi, nếu không ngồi lê đôi mách về chuyện người khác th́ không thể nào là con cháu của " ông vua vàng ", của " rồng thiêng " được. Có câu : " Đại Hán thiên thanh ". Thiên thanh là ǵ ? Đó là tiếng nói của người Trung Quốc khi tụ tập lại với nhau để công kích, bới móc đến không c̣n một cái ǵ về đời tư của kẻ khác. Kỳ thực chuyện này không nhất thiết lúc nào cũng hàm chứa ác ư nhưng là một thứ phản ứng tự nhiên của sự phát bệnh do vi-rút Tầu.

    Chắc anh phải biết ông Chó chứ ? Ông Chó mỗi lần gặp mặt một đồng loại tức th́ ngửi ngửi đít lẫn nhau. Hễ mùi xông lên tới năo th́ cả hai đều rất lấy làm thỏa măn lắm. Cái động lực đẩy người Trung Quốc tụ họp lại với nhau là cái nhu cầu phê b́nh kẻ khác. Một khi có người vỗ tay bảo anh phê b́nh đúng, tức là đă ngửi được đít anh và lấy làm thỏa măn về cái mùi của anh rồi, tức là hai người đă cảm thấy đồng điệu với nhau đấy.

    Nhà văn Lỗ Tấn cổ động chúng ta phải dám thương, dám ghét. Yêu và ghét là hai khả năng mà v́ lo sợ một cách bệnh hoạn thành ra người Trung Quốc đều đă đánh mất cả. Yêu th́ sợ chúng cười, ghét th́ sợ chúng thù. Thế là yêu và ghét quện với nhau thành một thứ lực lượng gian ác.

    Chính sức mạnh này đă nổ bùng lên trong cái tai họa lớn 10 năm tại lục địa qua cái gọi là Cách Mạng Văn Hóa. Tất cả những dă man, hung bạo, xảo trá, đố kỵ, tàn nhẫn tiềm tàng trong nội tâm sâu thẳm, thâm nhập vào xương cốt người Trung Quốc đều đă được biểu hiện qua nó, làm cho nhân cách người Trung Quốc càng thấp hèn.

    Đừng nói đến hướng thượng, đi lên. Chỉ để khôi phục cái mức độ của những năm 30 sợ rằng phải mất đến năm mươi năm nữa. Bởi v́ xây dựng bất cứ một cái ǵ thường phải mất gấp năm lần thời gian dùng để phá hoại nó.

    Cứu vớt cả một dân tộc, cái trọng trách này chúng ta không thể để trong tay một vài quan chức cầm quyền, mà mỗi người Trung Quốc chúng ta phải chia ra mà tự đảm đương.

    Một quốc dân hạng ba không thể nào sinh ra được một chính phủ hạng nhất, cũng như một chính phủ hạng ba không thể nào có được một quốc dân hạng nhất cả.

    Chúng ta, anh bạn trẻ và tôi - một người đă già nua ; chúng ta phải bắt đầu việc ấy. Chúng ta không thể nào chỉ trong chốc lát mà thay xương đổi thịt. Nhưng nếu thay đổi được - dù chỉ một tế bào - th́ chúng ta cũng phải làm ngay.

    Anh có nghĩ rằng việc đấy là một việc nằm trong tầm tay chúng ta không ?

    Trích từ " Quảng trường Thông giám "

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 30
    Last Post: 13-06-2017, 03:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 11-07-2012, 01:58 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 26-01-2012, 08:11 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 28-06-2011, 05:07 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 06-09-2010, 12:41 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •