Page 19 of 29 FirstFirst ... 9151617181920212223 ... LastLast
Results 181 to 190 of 284

Thread: Chương Tŕnh Chiêu Hồi Trong Hồi Kư Của Hồi Chánh Viên Hữu Nguyên

  1. #181
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sau khi t́m hiểu thật kỹ địa h́nh địa vật, tôi thấy rất khó có thể vượt qua sông Ka Long giữa ban ngày. Chỉ cần tôi xuất hiện tiến về bờ sông Ka Long, tôi sẽ bị lọt vô tầm kiểm soát của đồn biên pḥng cầu Ka Long nếu tôi chọn hướng bên trái; hoặc tôi sẽ đụng phải các đơn vị bộ đội pḥng không nếu tôi chọn hướng bên phải.

    C̣n nếu chọn vượt qua sông Ka Long vào lúc tối, tôi sẽ gặp nguy hiểm bị bên Trung Cộng bắn chết trước khi tới được bờ bên kia. Tôi hiểu, khi hai quốc gia trong t́nh trạng thù nghịch, chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, việc tôi bơi qua sông vào ban ngày sẽ bớt nguy hiểm rất nhiều. C̣n bơi qua sông lúc đêm tối sẽ rất nguy hiểm.

    Cho dù tôi có trốn thoát được phía cộng sản Việt Nam, tôi cũng sẽ dễ dàng bị bên Trung Cộng bắn chết v́ họ nghi ngờ tôi là gián điệp, đặc công của VC xâm nhập lănh thổ Trung Quốc.

    Suy nghĩ măi cuối cùng tôi thấy chỉ có hai cách. Một, đợi đến lúc hoàng hôn, lợi dụng lúc tranh tối tranh sáng, tôi sẽ liều mạng bơi qua sông Ka Long. Khi đó, trời chưa tối hẳn, dân chúng Trung Cộng vẫn c̣n tắm rửa giặt giũ bên bờ sông Ka Long rất đông, nên khi tôi bơi qua sông tôi sẽ dễ dàng bị mọi người phát hiện. Nhờ vậy, hành động bơi qua sông của tôi không bị binh lính và công an Trung Cộng coi là hành động lén lút để có thể bị họ “xử lư” bắn chết tại chỗ.

    Cách thứ hai, tôi chịu khó chờ thật khuya, bơi qua sông Ka Long, để cho nước trôi xuống hạ nguồn, rồi t́m chỗ ẩn nấp an toàn, đợi đến sáng hôm sau, giữa ban ngày, ra nộp mạng cho nhà cầm quyền Trung Cộng. Cách này có vẻ an toàn hơn, nhưng nghĩ kỹ, tôi thấy có mấy nguy cơ.

    Thứ nhất, sau khi bơi qua sông, tôi không thể đủ sức chịu đựng suốt một đêm trong lạnh lẽo để chờ trời sáng. Nhất là từ sáng đến giờ, tôi không có một chút ǵ trong bụng. Khi chạy được vô nhà máy chén, tôi cũng sơ ư và cũng không thể mang theo được bất cứ thứ ǵ có thể ăn được. Kiểu này cho đến khi bơi qua sông Ka Long và chờ đợi đến sáng mai, tôi vẫn phải nhịn đói. Như vậy là điều rất nguy hiểm cho tôi.

    Nguy cơ thứ hai, dù cho tôi có bơi qua sông Ka Long an toàn, khi tôi ẩn nấp ở bên kia bờ sông trong đêm tối để chờ trời sáng, tôi vẫn có thể bị bộ đội biên pḥng, công an của Trung Cộng phát giác, bắn chết bất cứ lúc nào.

    Cân nhắc hồi lâu, tôi thấy cách hay nhất là chờ trời chập choạng tối, tôi sẽ ḅ từ nhà máy chén đến bờ sông Ka Long và bơi qua sông khi bờ sông bên Trung Cộng, dân chúng vẫn c̣n nhộn nhịp sinh hoạt. Tôi tin chắc, bơi qua sông khi đó, mọi người sẽ dễ dàng phát hiện ra tôi và như vậy tôi chỉ có thể bị bên Trung Cộng bắt sống.

    Đoạn đường nguy hiểm nhất là đoạn đường từ nhà máy chén đến bờ sông Ka Long, làm sao tôi có thể qua mắt được bộ đội biên pḥng và công an VC. Nếu VC phát hiện ra tôi đang đào tẩu về phía Trung Cộng, trong khu vực đă gài ḿn, chắc chắn VC sẽ bắn chết tôi ngay.

    Lúc đó tôi cũng đă nghĩ đến cách liều mạng chạy thẳng từ nhà máy chén đến sông Ka Long. Với khoảng cách 200 thước, tôi chạy thật nhanh chỉ mất khoảng 3 phút. Trong thời gian 3 phút ngắn ngủi đó, dù cho bộ đội biên pḥng hay công an VC có phát hiện, chắc ǵ chúng đă kịp đối phó?

    Nhưng điều tôi lo ngại là những trái ḿn cá nhân được gài rải rác suốt cả một khu vực mênh mông từ đây tới bờ sông. Nếu tôi đi hoặc ḅ thật chậm răi trong lúc ánh nắng chưa tắt hẳn, tôi có thể phát hiện ra được những bụi cỏ héo để tránh né. C̣n nếu phải chạy thật nhanh, làm sao tôi có thể tránh thoát được những trái ḿn cá nhân?

    Đáng lo hơn nữa là đoạn đường từ nhà máy chén đến bờ sông Ka Long không hề có đường mà chỉ là một băi cát mênh mông, với những bụi cây dại mọc lác đác. Tôi không biết, dưới băi cát đó, VC có gài ḿn cá nhân hay không? Nếu có, tôi rất khó phát hiện ra chúng.

    Càng nghĩ, tôi càng điên cả người. Bây giờ tôi giống như một cá bị mắc cạn. Chạy đường nào tôi cũng 9 phần chết một phần sống. Mà nếu không đủ can đảm chạy th́ tôi cũng đành chịu chết đói trong nhà máy chén!


    C̣n tiếp...

  2. #182
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi không có đồng hồ, nhưng đoán chừng khi vô được nhà máy chén khoảng 8 giờ sáng.

    Từ đó cho đến chiều, tôi không có một thứ ǵ ăn, uống. Sau mấy tiếng đồng hồ chịu đói chịu khát, tôi phải đi tiểu vào một cái chén để uống chút chút cho đỡ khát.

    Nh́n ra phía ngoài, tôi thấy ngay cạnh sườn đồi về phía cầu sông Ka Long cách nhà máy chén khoảng 10 thước, có mấy dây khoai lang ḅ ngổn ngang trên mặt đất. Tôi không biết những dây khoai lang đó đă có củ hay chưa, nhưng dù cho không có củ, nếu tôi lấy được một nắm lá khoai lang ăn sống cũng đỡ mệt rất nhiều.

    Tôi muốn ḅ ra ngoài hái ít rau khoai lang, hay t́m kiếm thêm ít trái cây để ăn cầm ḷng, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, tôi thấy rất rơ những người lính đóng trên đồn biên pḥng ở cầu sông Ka Long đang đi lại.

    Ngoài ra, tôi cũng thấy cả những đơn vị bộ đội đóng chung quanh nhà máy chén, tiếng ḥ hét, la ó, cười đùa vang lên rơ mồn một. Ngay cả con hẻm có tấm bảng đen “Cấm vào! Có Ḿn!” bây giờ cũng có một đơn vị bộ đội đi tuần tiễu.

    Như vậy là tôi đă bị bộ đội, công an, và ḿnh bẫy bao vây tứ bề. May mắn, tôi đă chui vào ở trong một nhà máy chén nằm giữa khu vực có gài ḿn, nên được tạm thời an toàn.

    Đến xế trưa, mệt quá, tôi nằm ngủ thiếp đi một lúc. Không biết ngủ được bao lâu, khi giật ḿnh tỉnh giấc, ngó ra ngoài, tôi thấy trời đă hoàng hôn.

    Tôi ngồi dậy tập thở khoảng 15 phút cho đầu óc tỉnh táo, khí lực hồi phục. Sau đó tôi cố gắng tập trung mọi suy nghĩ của ḿnh sao cho thật lạc quan để có ư chí, có quyết tâm vượt biên bằng mọi giá…

    Tôi hiểu, cho đến lúc này tôi đă trải qua không biết bao nhiêu gian truân khổ ải, nhưng cũng gặp không biết bao nhiêu may mắn. Trong suốt cuộc đời, tôi đă được hưởng bao nhiêu ơn nghĩa, ân huệ của những người đă rộng ḷng đùm bọc, yêu thương tôi với cả tấm ḷng.

    Từ những người thân yêu ruột thịt đă có công sinh thành ra tôi, đến bè bạn, hàng xóm láng giềng ở những vùng đất nghèo khổ của Miền Bắc; từ những người thân ruột thịt ở Miền Nam đến những ông bà, chú bác, cô d́, bằng hữu đă chăm lo cho tôi từ khi tôi đặt chân đến Miền Nam…

    Rồi trên đường vượt ngục, đào tẩu, vượt biên, tôi đă được bao nhiêu người giúp đỡ, đùm bọc, bất chấp hiểm nguy, liên luỵ, có thể tan cửa nát nhà. Trong số những người đó, có những người tôi biết tên, biết địa chỉ, để sau này tôi có thể đền đáp phần nào ơn nghĩa, một trong muôn một.

    Nhưng cũng có không biết bao nhiêu người, trong hoàn cảnh éo le, bất ngờ, đă giúp đỡ tôi, đă có ơn cứu tử đối với tôi, nhưng tôi vĩnh viễn không biết họ là ai, ở đâu…. Tất cả những may mắn đó, tất cả những ân t́nh đó,… chỉ có ư nghĩa nếu tôi chấp nhận can đảm đi tiếp con đường tôi định đi: T́m Tự Do!

    Gần mười năm trước, nhờ được gia đ́nh giáo dục và nhờ những cuốn sách cấm, tôi đă vượt thoát khỏi thân phận của một người bộ đội phải cầm súng xâm lăng Miền Nam, để lên đường t́m tự do, và tôi đă may mắn được tự do.

    Dù chỉ được sống vỏn vẻn có mấy năm trời ở Miền Nam, nhưng cuộc sống tự do và những tấm ḷng nhân nghĩa, đôn hậu đầy t́nh người trên lănh thổ Miền Nam đă giúp tôi hiểu được giá trị của tự do đối với tương lai thịnh vượng của một đất nước, một dân tộc, cũng như đối với tương lai của mỗi gia đ́nh, mỗi con người.

    Sau 30-4-1975, cùng với tang thương của đất nước, của dân tộc khi Miền Nam tự do bị mất vào tay cộng sản, tôi lại có dịp hiểu rơ hơn bản chất dă man, phi nghĩa của chủ nghĩa cộng sản. Tôi tin tưởng mănh liệt, không sớm th́ muộn, chủ nghĩa cộng sản cũng sẽ bị sụp đổ trên quê hương Việt Nam. Đó là quy luật của lịch sử và cũng là chân lư của tự nhiên.

    Tôi cũng hiểu rằng, đời người chỉ sống có một lần. Tôi không thể sống lại lần thứ hai và cũng không thể nào đi lại quăng đời mà tôi đă đi qua. Điều quan trọng là nếu tôi đă chẳng thể thay đổi được hoàn cảnh khi tôi phải sinh ra và lớn lên trong một chế độ cộng sản, th́ tôi đă may mắn thoát khỏi hoàn cảnh đó, chế độ đó.

    Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, tôi đă bị chế độ CS bắt cầm súng xâm lăng Miền Nam, để tàn sát dân tộc tôi, trong đó có những người chị, người cháu ruột thịt của tôi, th́ may mắn hơn hàng triệu thanh niên Miền Bắc, tôi đă can đảm trốn thoát. Và cho đến giờ phút này, tôi tự hào và thấy ḷng ḿnh thật thanh thản v́ hai bàn tay của tôi chưa hề dính một giọt máu của người Việt Nam….

    Trong suốt thời gian ngót 10 năm qua, tôi đă t́m tự do, đă được tự do, rồi lại mất tự do! Hôm nay, trước thảm họa cộng sản bao trùm trên quê hương, cùng với hàng triệu người Việt Nam trên khắp mọi miền của đất nước, tôi lại tiếp tục con đường vượt biên T́m Tự Do!

    Ngày hôm nay có thể là ngày cuối cùng của tôi. Nhưng tôi chấp nhận, thà được chết trên đường t́m tự do, để thấy cuộc sống của tôi c̣n hạnh phúc và có ư nghĩa, hơn là tôi phải sống mất tự do trong ngục tù CS.

    Nghĩ đến đó, tôi thấy ḷng ḿnh thật thanh thản, tâm trí thật sáng suốt.

    Tôi đứng dậy vươn vai, hít thở vài lần thật sâu, nhịn thở thật lâu, cho dưỡng khí thấm sâu vào từng đường gân thớ thịt, huyết mạch trên cơ thể…. Sau đó, tôi uống chút nước tiểu rồi cởi chiếc áo may ô, lấy nước tiểu xoa bóp thật kỹ các bắp thịt, trước khi tập chạy khởi động tại chỗ khoảng 20 phút cho cơ thể nóng bừng, máu huyết lưu thông.

    Làm như vậy để khi lao vào ḍng sông Ka Long lạnh cóng của mùa đông, tôi không bị chuột rút, hay bị cảm lạnh…

    C̣n tiếp...

  3. #183
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Khoảng 6 giờ chiều hôm đó, ngó ra bên ngoài, thấy mặt trời đă khuất bóng, ánh nắng hoàng hôn đă gần tắt…

    Nh́n mấy sợi dây lang ngoằn ngoèo cách chân tường khoảng chục thước, tự dưng tôi thấy thèm thuồng quá… Bỗng chẳng hiểu sao, tôi vội lách người qua khe hở giữa hai bức tường gạch, bước vội mấy bước xuống triền đồi…

    Trong thâm tâm lúc đó, tôi chỉ có ư định giật vội lấy mấy ngọn khoai lang rồi chạy trở lại ngay nhà máy chén… Chẳng may, phần v́ sườn đồi hơi giốc, đất cát lại lún, tôi th́ vừa đói vừa hoảng hốt, không kịp giữ thăng bằng, nên bị trượt chân, té lộn hai ba ṿng liền…

    Kinh hoàng, tôi vội lồm cồm ḅ dậy, chưa kịp đứng vững th́ bỗng nghe có tiếng hét từ xa vọng lại:

    Ai??? Đứng lại!!!

    Chớp nhoáng, tôi nhận ra ngay tiếng hét từ phía đồn biên pḥng trên cầu Ka Long.

    Trong ánh hoàng hôn, tôi vẫn c̣n nh́n rơ lố nhố mấy tên bộ đội biên pḥng đang cầm súng chỉ chỏ về phía tôi.

    Khoảng cách trên dưới 200 mét thật ngắn ngủi và lư tưởng cho những tràng đạn AK-47. Chạy trở lại nhà máy chén bây giờ là điều vô cùng nguy hiểm. Chúng sẽ bao vây, bắt sống hoặc bắn chết tôi dễ dàng. C̣n chậy thẳng xuống sông Ka Long, tôi cũng bị chúng đốn ngă bằng những tràng AK ác nghiệt, hoặc chết banh xác v́ ḿn… C̣n đứng lại theo lệnh của chúng, tôi sẽ bị chúng bắt!

    Trong vài tích tắc phân vân, bỗng có tiếng loa phát thanh vang lên thật lớn:

    - Đồng chí… đơn vị nào???

    Nghe chúng hỏi vậy tôi hy vọng ḿnh c̣n có thể đánh lừa được chúng. Tôi há miệng hét lớn tên một đơn vị mà tôi đă coi được trên b́ thư của một tên bộ đội ở bưu điện Móng Cái. Khổ nỗi dù tôi hét lớn, nhưng tiếng nói của tôi khè khè như người hết hơi.

    Th́ ra, từ sáng đến giờ tôi không ăn, không uống, nên cổ tôi bị khô và tôi không c̣n sức để hét… Vả lại, cho dù tôi có hét to đi nữa, đă chắc ǵ những tên bộ đội trên đồn biên pḥng nghe thấy, và dù có nghe đă chắc ǵ chúng tin…

    Tiếng loa lại vang lên, và lần này th́ thật khủng khiếp: Đồng chí… đứng im, dơ tay lên!

    Nghe tiếng thét, tôi giật ḿnh hoảng hốt vô cùng. Nếu tôi chấp nhận đứng im, dơ tay, tôi sẽ bị tụi VC bắt sống và cầm chắc cái chết.

    C̣n nếu tôi liều mạng bỏ chạy, tôi sẽ bị chúng bắn, nhưng tôi vẫn c̣n hy vọng thoát chết. Điều tôi lo ngại là trong t́nh huống như thế này, nếu bỏ chạy tôi sẽ phải chạy bán sống bán chết, làm sao tôi có thể tránh được ḿn bẫy?

    Nhưng bây giờ tôi không c̣n cách nào chọn lựa ngoài cách bỏ chạy.

    Thôi th́ chỉ biết cầu nguyện Đấng Tối Cao cùng vong linh thầy tôi và vong linh chị Phúc, người chị ruột sinh trước tôi khoảng 2 năm, mất khi tôi mới lên 2 tuổi, mà suốt cuộc đời tôi luôn luôn tin tưởng chị rất linh thiêng phù hộ cho tôi….

    Nghĩ vậy, tôi đột nhiên xoay người chạy thục mạng xuống triền đồi, thẳng về phía sông Ka Long…

    Vừa chạy được vài bước th́ tôi bị vấp, té lộn nhiều ṿng dọc theo triền đồi. Nhưng tôi chẳng hề thấy đau đớn, vội đứng dậy chạy tiếp…

    Ngay khi đó từ loa phóng thanh vang lên tiếng hét gay gắt: “Đứng lại! Đứng lại!” Kèm theo là một tràng đạn súng AK nổ vang. Tôi biết đó là tràng đạn bắn chỉ thiên. Tôi vẫn chạy.

    Khoảng cách từ chỗ tôi đứng lúc đó đến bờ sông Ka Long không đầy 200 thước. Người chạy nhanh nhất thế giới chạy mất khoảng 22 giây. Tôi không biết chạy nhanh như thế nào, nhưng v́ từ trên đồi chạy xuống, nên tôi chạy nhanh lắm…

    Ngay khi đó, tràng đạn thứ hai lại nổ vang, và lần này tôi nghe thấy tiếng đạn xé gió ngay bên cạnh. Nhưng tôi bất chấp, tôi liều mạng, và tôi cũng chẳng c̣n th́ giờ để ẩn nấp, né tránh hay chạy theo h́nh chữ chi để tránh đạn như sách vở đă dậy…

    Tiếp theo, mấy tràng đạn nữa nổ vang, nhưng thật may mắn và cũng thật kỳ lạ, không một viên đạn nào bắn trúng tôi


    C̣n tiếp...

  4. #184
    Member
    Join Date
    24-06-2011
    Posts
    183

    Chuc mung

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Khoảng 6 giờ chiều hôm đó, ngó ra bên ngoài, thấy mặt trời đă khuất bóng, ánh nắng hoàng hôn đă gần tắt…

    Nh́n mấy sợi dây lang ngoằn ngoèo cách chân tường khoảng chục thước, tự dưng tôi thấy thèm thuồng quá… Bỗng chẳng hiểu sao, tôi vội lách người qua khe hở giữa hai bức tường gạch, bước vội mấy bước xuống triền đồi…

    Trong thâm tâm lúc đó, tôi chỉ có ư định giật vội lấy mấy ngọn khoai lang rồi chạy trở lại ngay nhà máy chén… Chẳng may, phần v́ sườn đồi hơi giốc, đất cát lại lún, tôi th́ vừa đói vừa hoảng hốt, không kịp giữ thăng bằng, nên bị trượt chân, té lộn hai ba ṿng liền…

    Kinh hoàng, tôi vội lồm cồm ḅ dậy, chưa kịp đứng vững th́ bỗng nghe có tiếng hét từ xa vọng lại:

    Ai??? Đứng lại!!!

    Chớp nhoáng, tôi nhận ra ngay tiếng hét từ phía đồn biên pḥng trên cầu Ka Long.

    Trong ánh hoàng hôn, tôi vẫn c̣n nh́n rơ lố nhố mấy tên bộ đội biên pḥng đang cầm súng chỉ chỏ về phía tôi.

    Khoảng cách trên dưới 200 mét thật ngắn ngủi và lư tưởng cho những tràng đạn AK-47. Chạy trở lại nhà máy chén bây giờ là điều vô cùng nguy hiểm. Chúng sẽ bao vây, bắt sống hoặc bắn chết tôi dễ dàng. C̣n chậy thẳng xuống sông Ka Long, tôi cũng bị chúng đốn ngă bằng những tràng AK ác nghiệt, hoặc chết banh xác v́ ḿn… C̣n đứng lại theo lệnh của chúng, tôi sẽ bị chúng bắt!

    Trong vài tích tắc phân vân, bỗng có tiếng loa phát thanh vang lên thật lớn:

    - Đồng chí… đơn vị nào???

    Nghe chúng hỏi vậy tôi hy vọng ḿnh c̣n có thể đánh lừa được chúng. Tôi há miệng hét lớn tên một đơn vị mà tôi đă coi được trên b́ thư của một tên bộ đội ở bưu điện Móng Cái. Khổ nỗi dù tôi hét lớn, nhưng tiếng nói của tôi khè khè như người hết hơi.

    Th́ ra, từ sáng đến giờ tôi không ăn, không uống, nên cổ tôi bị khô và tôi không c̣n sức để hét… Vả lại, cho dù tôi có hét to đi nữa, đă chắc ǵ những tên bộ đội trên đồn biên pḥng nghe thấy, và dù có nghe đă chắc ǵ chúng tin…

    Tiếng loa lại vang lên, và lần này th́ thật khủng khiếp: Đồng chí… đứng im, dơ tay lên!

    Nghe tiếng thét, tôi giật ḿnh hoảng hốt vô cùng. Nếu tôi chấp nhận đứng im, dơ tay, tôi sẽ bị tụi VC bắt sống và cầm chắc cái chết.

    C̣n nếu tôi liều mạng bỏ chạy, tôi sẽ bị chúng bắn, nhưng tôi vẫn c̣n hy vọng thoát chết. Điều tôi lo ngại là trong t́nh huống như thế này, nếu bỏ chạy tôi sẽ phải chạy bán sống bán chết, làm sao tôi có thể tránh được ḿn bẫy?

    Nhưng bây giờ tôi không c̣n cách nào chọn lựa ngoài cách bỏ chạy.

    Thôi th́ chỉ biết cầu nguyện Đấng Tối Cao cùng vong linh thầy tôi và vong linh chị Phúc, người chị ruột sinh trước tôi khoảng 2 năm, mất khi tôi mới lên 2 tuổi, mà suốt cuộc đời tôi luôn luôn tin tưởng chị rất linh thiêng phù hộ cho tôi….

    Nghĩ vậy, tôi đột nhiên xoay người chạy thục mạng xuống triền đồi, thẳng về phía sông Ka Long…

    Vừa chạy được vài bước th́ tôi bị vấp, té lộn nhiều ṿng dọc theo triền đồi. Nhưng tôi chẳng hề thấy đau đớn, vội đứng dậy chạy tiếp…

    Ngay khi đó từ loa phóng thanh vang lên tiếng hét gay gắt: “Đứng lại! Đứng lại!” Kèm theo là một tràng đạn súng AK nổ vang. Tôi biết đó là tràng đạn bắn chỉ thiên. Tôi vẫn chạy.

    Khoảng cách từ chỗ tôi đứng lúc đó đến bờ sông Ka Long không đầy 200 thước. Người chạy nhanh nhất thế giới chạy mất khoảng 22 giây. Tôi không biết chạy nhanh như thế nào, nhưng v́ từ trên đồi chạy xuống, nên tôi chạy nhanh lắm…

    Ngay khi đó, tràng đạn thứ hai lại nổ vang, và lần này tôi nghe thấy tiếng đạn xé gió ngay bên cạnh. Nhưng tôi bất chấp, tôi liều mạng, và tôi cũng chẳng c̣n th́ giờ để ẩn nấp, né tránh hay chạy theo h́nh chữ chi để tránh đạn như sách vở đă dậy…

    Tiếp theo, mấy tràng đạn nữa nổ vang, nhưng thật may mắn và cũng thật kỳ lạ, không một viên đạn nào bắn trúng tôi


    C̣n tiếp...
    Doc quyen hoi ky cua ban, toi that su kham phuc su da muu tuc tri, su can dam va nghi luc cua ban...Gio day o noi ma Tu do duoc ton trong, xin ban hay nho toi nhung nguoi anh em cua ban, cuoc song cua ho y chang nhu ban va ket cuoc thi tan bao hon ban. Gio day, toi tin chac rang anh linh cua ho cung da hoa vao hon thieng song nui Viet Nam. Cam on Ban va nhung nguoi ban cua ban da nhan thuc duoc che do tan ac da man cua viet cong, cac ban ngung va buong tay sung som 1 ngay thi dan lanh do phai dau thuong, khoc han 1 ngay.
    Toi vo cung tran trong Ban va nhung nguoi nhu Ban. Ban xung dang la con dan dat Viet. So voi viet cong, ban qua la 1 anh hao. Cam on Ban da danh thoi gian de tuong thuat chi tiet lai cuoc doi cua ban. Hy vong nhung ke me muoi, con dang mo tuong hao huyen ve chinh sach hoa hop hoa giai dan toc se bung mat tinh ngo khi doc nhung giong chu ban viet. Bon chung se huong duong dau tranh sang mot giai doan moi va co ich cho dan toc Viet Nam.
    Voi tu cach la 1 cuu Si Quan Quan Luc Viet Nam Cong Hoa, toi xin nga non bai phuc ban, chuc ban va gia quyen luon an khang va duoc tran day Hong An Thien Chua.

  5. #185
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by tafada2000 View Post
    Doc quyen hoi ky cua ban, toi that su kham phuc su da muu tuc tri, su can dam va nghi luc cua ban... Voi tu cach la 1 cuu Si Quan Quan Luc Viet Nam Cong Hoa, toi xin nga non bai phuc ban, chuc ban va gia quyen luon an khang va duoc tran day Hong An Thien Chua.
    Cám ơn những lời chia xẻ chân t́nh của anh . Tigon sẽ nhờ trang mạng đăng bài của Nguyễn Hữu Chí chuyển lời của anh đến ông Chí

    Tigon

  6. #186
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Hồi Kư Của Hồi Chánh Viên Hữu Nguyên ( Tiếp theo ...)

    Chạy được khoảng vài chục thước, bỗng dưng tôi giật ḿnh khi thấy trước mặt có mấy cụm chông thép ló lên khỏi mặt đất, mỗi cụm khoảng 2, 3 mũi chông, cụm nọ cách cụm kia khoảng nửa thước…

    Tôi sợ quá, vội đứng ngay lại nh́n xuống chung quanh chỗ ḿnh đứng th́ thấy thật may mắn, cả hai bàn chân của tôi đều cách những cụm chông thép có hơn một gang tay… Tôi vội ngoái nh́n lại phía sau… và những ǵ nh́n thấy khiến tôi rùng ḿnh sợ hăi thật sự

    . Dưới ánh nắng chiều sắp tắt, cả một băi chông thép mênh mông trải dài suốt cả băi cát… Những mũi chông thép phản chiếu ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng, trông thật là ghê rợn. Th́ ra, dưới làn đạn truy đuổi, tôi đă chạy thục mạng, chạy bán sống bán chết, chạy vào giữa một băi chông thép mà không hề dẵm phải một mũi chông nào!!!

    Nh́n những mũi chông đó tôi biết, đế của chúng làm bằng xi măng, có đường kính khoảng 20 phân, trên cắm ba mũi chông thép có cựa, dài ngắn khác nhau. Tôi chỉ cần dẵm phải một mũi là đủ bị ghim cứng tại chỗ, chờ cho cộng sản đến bắt sống…

    Nh́n băi chông trải ra mênh mông đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, tôi đứng chết lặng cả người v́ sợ hăi, hú hồn v́ thoát chết, và cũng vô cùng mừng rỡ v́ may mắn…

    Ngay giây phút đó, vượt lên trên tất cả mọi chuyện, tôi chợt thức ngộ được một điều vô cùng thiêng liêng: Phép lạ của Đức Tin!!! Phép lạ của sự Nguyện Cầu!!!… Quư bạn đọc thử nghĩ coi, lúc đó làm sao tôi không tin có Phép lạ được khi tôi cắm đầu cắm cổ chạy vào giữa một băi chông mà không hề dẵm phải một mũi chông nào???

    Tôi cũng ngạc nhiên, khi thấy lúc này tiếng súng, tiếng loa phóng thanh không hiểu sao bỗng cùng im bặt. Nh́n về phía đồn biên pḥng trên cầu sông Ka Long, tôi chợt hiểu. Th́ ra, tôi đă chạy khuất vào một chân đồi, nên lính canh gác trên đồn biên pḥng không c̣n nh́n thấy tôi.

    Điều may mắn nữa, v́ khu vực tôi chạy vô đă được gài đầy chông và ḿn, nên bộ đội biên pḥng và công an VC chẳng thể truy đuổi tôi. Trái lại, họ chỉ có thể bắn chết tôi hoặc chờ đợi tôi bị giết bằng chông ḿn. Th́ ra tôi đă chạy vô chỗ chết để được may mắn t́m ra đường sống.

    Tuy nhiên, tôi phải nhanh chóng chạy xuống ḍng sông Ka Long, phải bơi nhanh sang bờ bên kia… Lúc đó tôi chỉ c̣n cách bờ sông có vài chục thước.

    Tôi vội cẩn thận quan sát và rón rén đặt chân xuống những chỗ không có chông.

    Tới sát bờ sông, sợ đụng phải ḿn gài ở ven bờ, tôi vội bám vào một cây tre, đu người ra tới gần ngọn, rồi thả người xuống ḍng sông và bơi vội sang bờ bên kia…

    Sông Ka Long không rộng. Bề ngang chỉ khoảng 200 thước, nước trong xanh và không chảy xiết. Tuy đầu mùa đông nhưng nước lại ấm.

    Trái với sự lo sợ của tôi, không hiểu v́ sao bộ đội biên pḥng trên cầu sông Ka Long không bắn đuổi theo tôi khi tôi bơi qua sông? Có thể VC sợ không muốn có những hành động để Trung Cộng hiểu lầm là gây hấn chăng?

    Tuy vậy, tôi vẫn cắm đầu cắm đầu cắm cổ bơi. Không đầy 5 phút sau, tôi sang được bờ sông Ka Long phía Trung Quốc.

    Khi ấy mặt trời đă gần lặn, nắng đă gần tắt, nên vẫn c̣n nh́n rơ mặt người. Dọc theo bờ sông vẫn c̣n rất đông người tắm giặt, gánh nước, trẻ em nô đùa, và trên bờ người qua lại vẫn tấp nập.

    Bỗng dưng khi thấy tôi bơi từ bên bờ Việt Nam bơi sang, nhiều người ngạc nhiên, chỉ trỏ. Khi tôi từ dưới nước đi lên, họ la hét bằng tiếng Hoa nhưng tôi không hiểu họ nói ǵ. Trong chốc lát
    một đám đông bu quanh tôi, tiếng la hét, cười đùa trêu chọc ầm ĩ…


    C̣n tiếp...

  7. #187
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Giữa lúc tôi đang run rẩy, không biết nói ǵ, làm ǵ, đi về đâu… th́ bỗng có tiếng hét lanh lảnh, rồi đám đông bỗng rẽ ra hai bên.

    Bước vô là một nữ dân quân, mặc quần áo dân sự nhưng đeo súng AK, cánh tay có đeo băng đỏ, gương mặt tṛn trĩnh, trẻ măng, hai má phúng phính nhưng nghiêm nghị.

    Cô chĩa khẩu súng AK vào người tôi rồi lanh lảnh nói một hồi. Tôi nghe nhưng lắc đầu không hiểu. Cô lại nói một hồi nữa, tôi cũng lắc đầu, rồi tôi nói thật chậm răi bằng tiếng Việt: “Tôi tỵ nạn”.

    Nghe tôi nói, cả đám đông cười ồ lên rồi la hét “Vziệt nàm nhần” (người Việt Nam), nhưng người nữ dân quân mím môi nhất định không cười. Cô thúc mũi súng vào người tôi, rồi chỉ tay về phía ḍng sông Ka Long ra hiệu, miệng kêu “pằng pằng”.

    Tôi hiểu ư cô bảo tôi phải bơi trở về phía bên kia bờ, nếu không sẽ bị cô bắn. Tôi lắc đầu cương quyết không chịu. Cô tức giận lên đạn rồi hét lên “pằng pằng” giọng tức giận. Tôi hiểu ư cô muốn nói, nếu tôi không chịu bơi trở lại Việt Nam, cô sẽ bắn chết.

    Nhưng tôi hiểu đó chỉ là sự hăm dọa. Trước mặt bao nhiêu người Hoa, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, lại chẳng gây nên tội lỗi ǵ trên đất nước Trung Hoa, tôi chẳng đe dọa một ai, làm sao cô dám tự dưng bắn tôi? Hiểu vậy, tôi vẫn cương quyết lắc đầu, không chịu nhúc nhích…

    Ngay lúc đó có một người đàn ông cao to, rẽ đám đông bước vô. Ông khoảng 40 tuổi, râu quai nón xồm xoàm, tiếng nói sang sảng. Câu nói đầu tiên của ông là câu ông hỏi tôi, bằng tiếng Việt:

    - Anh người Việt?

    Tôi mừng rỡ:

    - Vâng, tôi người Việt.

    - Không phải người Việt gốc Hoa?

    - Không, tôi người Việt thuần tuư.

    Người đàn ông quay sang người nữ dân quân nói líu lô một hồi rồi quay sang hỏi tôi:

    - Anh không phải người Việt gốc Hoa th́ bơi sang Trung Quốc này làm ǵ?

    Tôi nói ngắn gọn:

    - Tôi xin được tỵ nạn chính trị.

    Người đàn ông ngạc nhiên không hiểu:

    - Anh nói ǵ? Tỵ nạn chính trị là thế nào?

    Tôi nghĩ ngay, có lẽ người đàn ông chỉ là một người thông ngôn b́nh thường không hiểu ǵ về luật pháp. V́ vậy tôi nói một cách dễ hiểu hơn:

    - Tôi bị cộng sản Việt Nam truy sát, nên tôi phải chạy sang đây ẩn tránh.


    C̣n tiếp...

  8. #188
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Người đàn ông ồ lên một tiếng, gật gù ra vẻ hiểu, rồi quay sang người nữ dân quân líu lô một hồi bằng tiếng Hoa. Cả đám đông nghe ông nói xong đều ồ lên tỏ vẻ reo vui, đồng cảm.

    Mũi súng AK chĩa vào người tôi bây giờ cũng được chúc xuống dưới. Thái độ của người nữ dân quân không c̣n gay gắt như trước. Nhưng người nữ dân quân vẫn líu lô nói với người thông ngôn, tay chỉ về phía bên kia sông.

    Người đàn ông gật đầu, quay sang tôi nói tiếp:

    - Đảng và nhà nước cộng ḥa nhân dân Trung Hoa đă đóng cửa biên giới từ ngày…. tháng… năm. Kể từ ngày đó không một người Việt gốc Hoa nào được phép đặt chân lên lănh thổ Trung Hoa. V́ vậy, cô này ra lệnh cho anh anh phải bơi trở lại Việt Nam ngay, nếu không anh sẽ bị xử lư tại chỗ.

    Tôi lắc đầu, cương quyết:

    - Tôi không phải là người Việt gốc Hoa. Tôi là người Việt chạy trốn cộng sản Việt Nam.

    Người thông ngôn líu lô nói với cô dân quân một hồi.

    Trời lúc này đă tối, gió lạnh thổi, người tôi lạnh run cầm cập… May mắn ngay lúc đó, một người đàn bà từ trong đám đông quẳng cho tôi một chiếc áo. Tôi cảm động cầm chiếc áo khoác vội lên người, định nói hai chữ “tố chề” (cảm ơn), th́ người đàn bà đă biến mất trong bóng tối…

    Thấy người nữ dân quân Trung Cộng tuổi c̣n trẻ măng, người thông ngôn có vẻ thiếu hiểu biết, mà t́nh thế có vẻ bế tắc, tôi liền đánh nước liều. Tôi lên tiếng, giọng dơng dạc, rơ ràng:

    - Tôi có thù không đội trời chung với cộng sản Việt Nam. V́ vậy tôi phải vượt qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, phải bơi qua sông Ka Long, để sang đây gặp lănh tụ Hoa Quốc Phong, “chủ tịch quốc vụ viện, chủ tịch hội đồng quân uỷ và chủ tịch nước cộng ḥa nhân dân Trung Hoa”….

    Nghe tôi nói một hơi dài, người thông ngôn nh́n tôi, ngạc nhiên không nói ǵ. Tôi dục ông:

    - Ông nói với cô ấy, cho tôi gặp cán bộ, công an cao cấp ở đây để giải quyết nguyện vọng quan trọng của tôi. C̣n cô ấy bảo tôi bơi về bên Việt Nam, tôi cương quyết không. Ông nói cho cô ấy biết, thà tôi bị cô ấy bắn chết trên đất nước Trung Hoa c̣n hơn tôi phải bơi về để bị cộng sản Việt Nam cầm tù.

    Người thông ngôn quay sang người nữ dân quân nói một hồi. Cả đám đông nghe xong vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Tôi đoán có lẽ họ đă hoan hô câu tôi nói, “Thà tôi bị cô ấy bắn chết trên đất nước Trung Hoa c̣n hơn tôi phải bơi về để bị cộng sản Việt Nam cầm tù”.

    Nghe người thông ngôn nói xong, và thấy đám đông hoan hô ủng hộ tôi, người nữ dân quân ngúng nguẩy không nói ǵ, quay đầu bước đi. Người thông ngôn bảo tôi đi theo cô về đồn công an, rồi ông ta đi sau tôi. Cả đám đông người Hoa cũng ồn ào và lũ lượt đi theo…

    Tôi bước theo người nữ dân quân, ḷng mừng khôn tả. Tôi không biết chính quyền Trung Cộng sẽ đối xử với tôi như thế nào, tin tưởng câu chuyện của tôi đến mức độ nào, nhưng tôi biết chắc một điều, nếu tôi một ḷng cương quyết không chịu trở lại Việt Nam, cuộc sống của tôi trên đất Trung Quốc cũng sẽ không nguy hiểm.

    Dĩ nhiên, lúc đầu, công an, t́nh báo của Trung Cộng sẽ nghi ngờ những lời khai của tôi. Nhưng cùng với thời gian, sự thật sẽ được chứng minh, họ sẽ hiểu tấm ḷng ngay thật của tôi.

    Hơn nữa, cùng với sự giúp đỡ của các thân nhân và bè bạn ở ngoại quốc, chính quyền Trung Cộng sẽ hiểu rơ tôi hơn. Vả lại, tôi không hề có ư định ở lại Trung Quốc, mà chỉ muốn xin tỵ nạn tạm thời ở Trung Quốc một thời gian trước khi lên đường đoàn tụ với gia đ́nh ở Úc, hoặc ở Mỹ.

    Như vậy, mọi giả thuyết họ cho rằng tôi là gián điệp của cộng sản Việt Nam muốn xâm nhập vào Trung Quốc sẽ không đứng vững

    C̣n tiếp...

  9. #189
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Đi được khoảng 15 phút qua những con đường lát đá ngoằn nghèo và nhỏ hẹp, th́ đến một đồn công an sau này tôi biết đó là đồn công biên pḥng Tống Hếnh (Đông Hưng).

    Ngay ở cổng đồn có một trạm gác, trong có một ngọn đèn điện tù mù tỏa sáng. Người nữ dân quân bước tới nói với người công an trong trạm gác một lúc.

    Sau đó, có hai người công an từ trong đồn bước ra, dẫn chúng tôi vô trong sân đồn. Riêng tôi, khi vào tới sân đồn, người thông ngôn dẫn tôi vô một pḥng nhỏ, mỗi chiều khoảng 3 thước, trong có duy nhất chiếc bàn gỗ, mấy chiếc ghế và một ngọn đèn điện.

    Sau khi bảo tôi ngồi chờ, người thông ngôn đóng cửa, khóa trái.

    Tôi rất ngạc nhiên trước thái độ lơ là, thiếu cảnh giác của công an, bộ đội biên pḥng Trung Cộng.

    Tôi nhớ khi giải tôi từ bờ sông về đồn công an, người nữ dân quân đeo súng AK lại đi trước, để tôi đi sau, trong khi hay tay tôi không hề bị c̣ng, bị trói ǵ. Cho đến khi tôi về đến đồn công an, cũng chẳng có ai c̣ng tay trói chân tôi. Thái độ của mọi người công an khi thấy tôi cũng dửng dưng, chẳng thấy ai có thái độ thù nghịch, cảnh giác, trông chừng…

    Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng dưng cửa bật mở. Bước vô là một người đàn ông cao to, trắng trẻo, đẹp trai, mặc đồ công an 4 túi, nhưng không đeo quân hàm.

    Người đàn ông niềm nở bắt tay tôi và tự giới thiệu bằng tiếng Việt rất lưu loát:

    - Tôi là Ngô, đặc trách công tác chăm lo đời sống cho Hoa kiều hồi hương. C̣n “đồng chí” tên ǵ?

    Tôi trả lời ngay:

    - Thưa, tôi là Phạm Thái Lai…

    Cán bộ Ngô gật gù, nói tiếp, giọng vui vẻ, bặt thiệp:

    - Tôi tin là “đồng chí” hiện đang rất đói… V́ vậy, trước khi chúng ta có thể làm việc với nhau, tôi nghĩ “đồng chí” nên làm một tô ḿ cho ấm bụng đă nghe.

    Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên. Mừng v́ quả thực lúc đó tôi đang đói đến bủn rủn chân tay, mà chưa tiện mở miệng xin ăn.

    Ngạc nhiên, v́ không ngờ một cán bộ Trung Cộng lại nói tiếng Việt rất sơi, lại xưng hô “đồng chí” với tôi, một người Việt mới chân ướt chân ráo đặt chân lên đất Trung Hoa, trên người chỉ có một chiếc quần đùi và chiếc áo vá chằng vá đụp của một người Hoa tốt bụng vừa cho.

    Mặc dù chẳng ưa ǵ hai chữ “đồng chí” trên miệng những người cộng sản, nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi nghĩ thái độ của cán bộ Ngô quả là điềm lành cho tôi.

    Tôi chưa kịp lên tiếng, cán bộ Ngô lại tiếp:

    - Bây giờ “đồng chí” ngồi đây chờ một chút. Tôi cho người mang vô một bộ đồ “đồng chí” mặc tạm. Sau đó, sẽ có người mang vô cho đồng chí một tô ḿ. Đồng chí ăn xong, chúng ta sẽ nói chuyện vui vẻ…

    Dứt lời, cán bộ Ngô đứng dậy bắt tay tôi rất chặt rồi bước ra. Cánh cửa duy nhất vẫn để nguyên không khóa.

    Vài phút sau, một người công an bước vô, đưa cho tôi một bộ đồ và một đôi dép. Mở bộ đồ ra coi, th́ thấy đó là một bộ đồ công an hơi cũ. Thay đồ xong, th́ cũng vừa lúc một người đàn bà luống tuổi bước vô, tay bưng tô ḿ nóng hổi, khói bốc nghi ngút…

    Tối hôm ấy tôi ngồi ăn ngấu nghiến tô ḿ mà không hề biết, hôm đó là ngày 1 tháng 10, ngày quốc khánh của nước “cộng ḥa nhân dân Trung Hoa”…

    C̣n tiếp...

  10. #190
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Khoảng nửa tiếng sau, cửa mở. Trông ra, tôi thấy hai người công an nhưng không thấy cán bộ Ngô. Cả hai đều có gương mặt khó coi, ánh mắt lạnh lùng và đều nói tiếng Việt rất sơi.

    Một người đến giờ tôi vẫn c̣n nhớ, mắt h́nh tam giác, mặt dài như mặt ngựa và bị rỗ, hút thuốc liên tục. C̣n người thứ hai th́ thấp, có một chiếc sẹo rất to ở cổ.

    Đặt trên bàn một xấp giấy trắng, một cây viết, tên công an mặt rỗ nói với tôi giọng sắc lạnh:

    - Tôi là Trung. C̣n đây là đồng chí X (tôi không nhớ tên). Chúng tôi được lệnh làm việc với anh trong 1 tiếng. Sau đó, anh có bổn phận viết lại thật đầy đủ cuộc đời của anh từ khi c̣n nhỏ cho đến khi đặt chân lên đất nước Trung Hoa. Trước khi làm việc, chúng tôi yêu cầu anh phải thành thật trả lời mọi câu hỏi, phải thành thật khai báo. Chúng tôi cũng báo để anh biết, chúng tôi có tai mắt ở khắp mọi nơi trên lănh thổ Việt Nam các anh, nên nếu anh man khai, ngụy tạo, anh sẽ bị chúng tôi phát hiện dễ dàng và anh sẽ bị trừng trị đích đáng.

    Nghe tên Trung nói tôi vô cùng ngao ngán. Đúng là cộng sản, ở đâu cũng cùng một giọng lưỡi như vậy. Điệu này dám tôi tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, chạy Việt Cộng lại gặp Trung Cộng! Nhưng dù sao, tôi cũng chẳng hề có ư định ở lại Trung Cộng.

    Tôi chỉ đến Trung Cộng tạm trú một thời gian để rồi sau đó, một khi liên lạc với thân nhân lo được giấy tờ bảo lănh cho tôi định cư tại Úc hoặc Mỹ… là tôi chuồn. Có điều tôi ngạc nhiên, tại sao nửa tiếng đồng hồ trước, Ngô “cán bộ” lại có vẻ niềm nở, thân mật, gọi tôi bằng “đồng chí” rồi lo đồ ăn thức uống cho tôi. Bây giờ thái độ của Trung và X lại lạnh lùng, coi tôi như một tên tội phạm.

    Tôi hỏi Trung, giọng lễ phép:

    - Thưa ông, cán bộ Ngô đâu ạ?

    Trung sẵng giọng:

    - Anh không được quyền hỏi bất cứ điều ǵ khi chưa được phép của tôi. Hiện giờ anh là một tù nhân của chúng tôi. Anh nghe rơ chưa?

    - Thưa ông, tôi bị tù về tội ǵ?

    - Tôi xâm nhập lănh thổ nước “cộng ḥa nhân dân Trung Hoa” bất hợp pháp.

    - Tôi là một người tỵ nạn bị cộng sản Việt Nam truy đuổi…

    - Đó là anh nói. Sự thật có đúng như lời anh nói hay không phải chờ chúng tôi điều tra. Trong thời gian điều tra, anh phải hiểu cương vị của anh là một tù nhân. Khi nào mọi chuyện minh bạch, anh đúng là người bị cộng sản Việt Nam truy lùng, chúng tôi sẽ thả anh. Anh nghe rơ chưa?

    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 16-05-2012, 04:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 04-04-2012, 06:55 AM
  3. Nữ cận vệ đồng trinh của Gaddafi
    By Vinh Phan in forum Thế Giới Đó Đây
    Replies: 0
    Last Post: 28-05-2011, 05:18 AM
  4. Một Chữ T́nh - Hồ Biểu Chánh
    By Camlydalat in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 0
    Last Post: 16-12-2010, 01:52 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2010, 07:42 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •